Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mãi hồi lâu mới mở miệng: “Nhóc con, cậu thật sự không biết tôi có lai lịch gì?”
“Không biết, không có hứng thú, để tôi đi”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng buồn rầu giải thích lai lịch của mình!
Cái gì mà thần tháp vạn cổ đệ nhất!
Cái gì mà tiên giới, thần giới vì nó đại chiến!
Cái gì mà vũ trụ sơ khai, thiên địa lúc mới bắt đầu… rơi vào trong sương mù.
Diệp Bắc Minh nghe mà nhức đầu.
“Dừng lại, dừng lại! Đừng khoác lác nữa, tôi không chịu nổi nữa, ông thả tôi ra”, Diệp Bắc Minh nói.
“Cậu!!!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động muốn hộc máu.
Ông ta nói hết nước hết cái muốn để Diệp Bắc Minh chấp nhận sự tồn tại của mình.
Lại nói chuyện từng bước, tỏ vẻ một khi ký kết hiệp ước chủ tớ với mình, có thể tiến vào trong tháp, nhận được ích lợi khó có thể tưởng tượng nổi!
Diệp Bắc Minh dứt khoát nói: “Muốn ký kết hiệp ước chủ tớ cũng được thôi”.
“Tôi làm chủ nhân, ông làm đầy tớ!”
Mặc dù Diệp Bắc Minh cho rằng tháp Càn Khôn Trấn Ngục bịa chuyện.
Nhưng nếu là đồ mẹ để lại, chắc chắn không đơn giản!
“Cái gì? Không thể nào!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục quả quyết từ chối.
Đùa gì thế?
Bảo ông ta làm đầy tớ?
Từ cổ chí kim, chưa bao giờ xảy ra chuyện này.
“Ờ, vậy thôi”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
“Chờ chút!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gấp gáp.
Ông ta đã đợi mấy chục ngàn năm nay, Diệp Bắc Minh là người đầu tiên đến trước mặt ông ta.
Nếu như mất đi cơ hội này, lần sau lẽ nào phải đợi thêm mấy chục ngàn năm nữa sao?
“Vậy đi, chúng ta ký kết hiệp ước bình đẳng”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: “Ông cảm thấy sao? Tôi chỉ có thể làm chủ nhân, ông làm đầy tớ!”