Một tiếng sau.
Diệp Bắc Minh đã tu luyện thương long kình đến tầng thứ năm.
Toàn lực tung ra một quyền, tăng đến sức mạnh tám trăm ngàn cân!
Tốc độ của anh đã sắp đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Kết hợp thân pháp học được từ sư phụ ở Côn Luân Hư với phù quang lược ảnh.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, sẽ để lại ở chỗ cũ một tàn ảnh.
Thì cả người đã xuất hiện ở chỗ cách ba mươi mét!
Tốc độ khủng bố như vậy, trước mặt con người, dường như sánh được với di dời trong nháy mắt.
Máy bay đáp xuống sân bay Long Đô.
Diệp Bắc Minh đã tu luyện thương long kình đến cảnh giới viên mãn.
Phù quang lược ảnh cũng hoàn được lĩnh ngộ thuần thục.
Một giây có thể chạy mười vòng tầng thứ tư tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Thiên phú nghịch thiên như vậy khiến tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng vô cùng kinh ngạc: “Cậu nhóc! Thiên phú nghịch thiên của cậu ấy à!”
“Trong các đời ký chủ tôi từng gặp, cậu có thể xếp vào top một trăm rồi”.
Diệp Bắc Minh hơi thất vọng: “Mới chỉ top một trăm thôi sao? Rác rưởi quá!”
“Vãi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được lên tiếng: “Mẹ kiếp, cậu có biết như thế nghĩa là gì không?”
“Tôi sống thọ ngang với trời đất, bắt đầu từ lúc được sinh ra, không biết đã qua bao nhiêu đời ký chủ”.
“Ký chủ rác rưởi nhất, cuối cùng cũng trở thành chủ của một thế giới!”
“Cậu có biết top một trăm nghĩa là thế nào không?”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.
“Nghĩa là thế nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh lùng một tiếng: “Bây giờ rất khó giải thích với cậu, tóm lại, tốc độ tu luyện võ kỹ của cậu cũng quá nhanh”.
“Rốt cuộc trong đầu cậu nghĩ cái gì vậy?”
“Làm sao có thể hiểu được võ kỹ cấp thánh?”
Diệp Bắc Minh nhún vai: “Cũng không khó lắm mà, chỉ luyện tập thêm mấy lần theo hướng dẫn bên trên là học được ngay”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc!
Nếu bị các võ giả bên ngoài nghe được, thì sẽ đố kỵ đến chết!
Mẹ kiếp!
Bọn họ vất vả khổ sở, nghiêm túc nghiên cứu, lĩnh ngộ, trải nghiệm, cảm ngộ, đổ mồ hôi ròng ròng…
Mười năm như một ngày.