Vạn Lăng Phong nói: “Vì Diệp Minh Viễn muốn thành thân với một người phụ nữ, thân phận người phụ nữ này rất đáng sợ”.
“Diệp Minh Viễn đã có cậu và mẹ cậu, các người trở thành chướng ngại vật của ông ta và người phụ nữ kia”.
“Vốn dĩ Diệp Minh Viễn định đưa cậu đến cô nhi viện nuôi dưỡng!”
“Nhưng sau đó, Diệp Minh Viễn hạ lệnh cho người làm trong nhà là cậu bảy Diệp rời khỏi Long Đô, đưa các người đến Giang Nam”.
“Vốn dĩ chuyện này đã kết thúc như vậy!”
“Nhưng…”
Vạn Lăng Phong dừng lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Mười năm trôi qua, tất cả đều bình an vô sự!”
“Nhưng vào năm năm trước, người phụ nữ kia đã biết sự tồn tại của cậu”.
“Bà ta bảo Diệp Minh Viễn giết người giệt khẩu!”
Diệp Bắc Minh đã biết rõ ngọn nguồn.
Anh cười: “Vậy nên, bố ruột tôi vì lấy lòng một người phụ nữ”.
“Muốn giết tôi?”
“Mười tám năm trước từ bỏ tôi!”
“Mười tám năm sau lại muốn giết tôi?”
“Ha ha ha ha!”, Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to.
Vạn Lăng Phong thở dài.
Diệp Bắc Minh thu lại nụ cười, ánh mắt trầm xuống: “Mẹ ruột tôi đâu?”
“Cái này… Tôi không biết”, Vạn Lăng Phong lắc đầu: “Có lẽ chỉ mình Diệp Minh Viễn mới biết tung tích của bà ta”.
Diệp Bắc Minh lấy được tin tức mình muốn, xoay người rời đi, bỏ lại một câu: “Vạn Lăng Phong, lời của ông tốt nhất là thật!”
“Tôi sẽ đi điều tra, nếu ông nói láo một câu, dù ông là chiến thần, tôi cũng phải khiến ông chết không có chỗ chôn!”
“Vạn Lăng Phong biết rồi!”
Chiến thần Lăng Phong gật đầu.
Nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi, trong lòng Vạn Lăng Phong đột nhiên chấn động.
“Ầm!”
Đột nhiên, đầu Vạn Lăng Phong nặng nề đập xuống mặt sàn, làm ra động tác dập đầu.
Đường đường là chiến thần Lăng Phong!
Người đứng đầu tỉnh Đông Nam!
Lại dập đầu với Diệp Bắc Minh!