Soạt!
Diệp Bắc Minh hóa thành tàn ảnh, vụt qua đám người nhà họ Long, máu tươi bắn tung tóe!
Một phút sau.
Trên boong tàu, ngoại trừ Long Khất ngồi trên xe lăn, thì không còn một ai sống sót.
Long Khất chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu… cậu đã nói tha cho tôi…”
“Tôi nói vậy lúc nào?”
Diệp Bắc Minh cười.
Long Khất tức đến muốn phun ra máu.
“Nhưng… tôi đã đưa cậu đến nơi này!”
“Thế thì đã làm sao? Nhà họ Long cổ võ, đáng chết!”, Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng.
Một luồng sát khí khủng bố điên cuồng nổi lên!
Ngay cả kiếm Đoạn Long trong tay anh cũng được bao trùm bởi huyết khí.
Long Khất biết mình chết chắc rồi, hỏi một cách khó khăn: “Diệp Bắc Minh, tại sao?”
“Cho dù chúng tôi suýt nữa diệt nhà họ Lý, cũng không có thù hận lớn với cậu chứ?”
“Tại sao cứ phải đuổi cùng giết tận?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Không có thù hận lớn?”
“Sai rồi, nhà họ Long cổ võ và tôi có thâm thù đại hận”.
“Trước khi tiễn ông lên đường, tôi không ngại nói cho ông một bí mật, hai mươi ba năm trước, nhà họ Long cổ võ các ông từng truy sát một người phụ nữ đang mang thai phải không?”
Long Khất ngẩn người.
Sau đó!
Bừng hiểu ra!
Đồng tử co mạnh lại.
Nghĩ đến rất nhiều thứ!
Ông ta hít khí lạnh: “Người phụ nữ mà năm đó ông Sáu truy giết… cậu… cậu là con trai của bà ta?”
“Trả lời chính xác!”
Phụt!
Một cái đầu bay cao.
Xe lăn đổ xuống.
Diệp Bắc Minh đi đến trước một đống thùng hàng, vung một kiếm chém mở.
Một lô dược liệu xuất hiện trước mắt.