“Ồ?”
Diệp Bắc Minh bật cười.
“Soạt!”
Đột nhiên, anh bước ra một bước, xuất hiện trước mặt Khương Bộ Trần.
“Phập!”
Giơ tay lên, vỗ lên vai của Khương Bộ Trần.
“Rắc rắc!”
Một tiếng vang lớn!
Bả vai của Khương Bộ Trần lập tức sập xuống giống như bị xe tải đâm vào.
Không chịu nổi sức mạnh đáng sợ này!
“Phập!”
Hai chân Khương Bộ Trần mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất, đầu gối lập tức rạn vỡ, máu tươi chảy ra.
Cơn đau dữ dội truyền đến!
Toát mồ hôi lạnh.
“Mày!”
Khương Bộ Trần khó khăn ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy chấn hãi.
“Bộ Trần!”
Khương Sơn Hà kinh hãi hô lên một tiếng.
Khương Hàn Nguyệt và đám người của gia tộc Cổ Võ cũng rất kinh hãi!
Bọn họ không ngờ, Diệp Bắc Minh đột ngột ra tay.
Hơn nữa, chỉ một chiêu đã ép Khương Bộ Trần quỳ xuống đất?
Vạn Lăng Phong cũng cảm thấy sự việc không đúng, đưa theo người lao lên, bao vây đám người Khương Sơn Hà.
Khương Sơn Hà kiềm chế cơn tức giận, lạnh giọng nói: “Cậu thanh niên, cậu có ý gì?”
“Không có ý gì, tôi không thích bị người khác uy hiếp, hiểu không?”, Diệp Bắc Minh mỉm cười.
Khương Sơn Hà sửng sốt!
Nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc.
Ông ta cân nhắc thiệt hơn, trầm giọng nói: “Bộ Trần, xin lỗi cậu ta đi!”
“Trưởng lão? Muốn tôi xin lỗi ư? Muốn tôi xin lỗi anh ta sao?”, Khương Bộ Trần tức sắp phát điên, đôi mắt đầy tia máu.
Ánh mắt Khương Sơn Hà lạnh lùng, quát nói: “Xin lỗi đi!”
Giọng ra lệnh vang lên.
Mặc dù Khương Bộ Trần trăm ngàn lần không muốn, nhưng cũng không dám trái lời, nói với Diệp Bắc Minh: “Xin lỗi, vừa nãy tôi không nên uy hiếp anh”.
Anh ta gần như là cắn răng để nói ra lời này.
“Cút đi”.
Diệp Bắc Minh khoát tay.
“Đi thôi!”
Khương Sơn Hà cho người dìu Khương Bộ Trần xuống xe.
Tàu cao tốc lại khởi hành.