Khoảng ba mươi Đại Tông Sư.
Binh sĩ còn lại trong quân đoàn Băng Nguyên Lang thực lực cấp Huyền đến cấp Thiên.
Đều là võ giả bình thường!
Nhìn thì không cao.
Nhưng nếu như là hơn mười ngàn võ giả bình thường.
Tạo thành một quân đội, vậy thì thật khủng khiếp!
Sức mạnh thi hành của quân đội vượt xa những gì các các võ giả thông thường có thể sánh được.
Đột nhiên.
Quát lớn một tiếng: “Ai là Diệp Bắc Minh?”
“Có người mua mạng của mày, ra đây chịu chết!”
“Ô ô ô ô!!!”
Toàn thể Băng Nguyên Lang hưng phấn gào rống như dã thú.
Loại khí thế này cũng khiến chiến thần dày dặn kinh nghiệm chiến đấu như Vạn Lăng Phong sắc mặt trắng bệch!
Diệp Bắc Minh bước ra, đứng trên mắt nước, như giẫm trên đất phẳng.
Một mình đối mặt với toàn bộ tập đoàn Băng Nguyên Lang.
Anh hơi híp mắt, hít sâu một hơi: “Thất sư phụ, con đột nhiên cảm thấy thầy nói không sai!”
“Con đã học được bản lĩnh của 99 sư phụ rồi!”
“Chỉ có đạo tàn sát của Thất sư phụ người là con học chưa đủ tốt! Không đủ hoàn mỹ!”
“Đạo tàn sát ở trong đó!”
“Con chính là sát thần!”
Mở mắt ra.
Quát lớn một tiếng: “Giết!”
Giọng nói lấn áp làn sóng của quân đoàn Băng Nguyên Lang! Vèo!
Diệp Bắc Minh chân đạp mặt nước, xông về phía quân đoàn Băng Nguyên Lang bên bờ.
Sát khí ngút trời!
“Chủ nhân!!!”
Con ngươi của Vạn Lăng Phong kinh ngạc đến mức sắp bùng nổ!
Ông ta không dám tin, Diệp Bắc Minh lấy đâu ra dũng khí?
Một mình đối mặt với hàng chục ngàn người quân đoàn Băng Nguyên Lang?
Dù thực lực anh có nghịch thiên đi chăng nữa cũng là hành động đâm đầu vào chỗ chết!
“Khai hỏa!”
Ra lệnh một tiếng.