Lấy ra kim châm và đan dược, hai người nhanh chóng hồi phục.
Hầu Tử kích động hỏi: “Anh Diệp, sao anh lại ở đây?”
Diệp Bắc Minh nhìn về hướng sâu trong rừng rậm Âm Ảnh: “Lúc về giải thích với anh, bây giờ tôi còn có chuyện khác”.
“Thất sư tỷ, phiền tỷ dẫn Nhược Tuyết và Hầu Tử trở về thành Võ Đế, đệ muốn tiến vào sâu trong rừng rậm Âm Ảnh một chuyến!”
Hạ Nhược Tuyết lo lắng: “Anh không về cùng mọi người sao?”
“Nơi này có rất nhiều ma thú, rất nguy hiểm”.
Diệp Bắc Minh giải thích: “Anh còn có chút việc cần xử lý, không vào rừng rậm Âm Ảnh không được”.
Chỉ có tìm được tàn hồn Long Đế, mới có thể biết tin tức của mẹ và bố!
Liễu Như Khanh cau mày, kinh ngạc nói: “Sư đệ, trong bán kính mấy trăm dặm rừng rậm Âm Ảnh, bên trong có ma thú cấp cao sánh ngang với võ đế”.
“Một mình đệ vào sẽ có nguy hiểm, tỷ cùng đệ vào!”
“Thất sư tỷ, tỷ yên tâm, đệ tự tin”.
Diệp Bắc Minh mỉm cười, để cô ấy yên tâm.
Liễu Như Khanh thấy vậy, ánh mắt lóe lên.
Bèn gật đầu, dẫn theo Hạ Nhược Tuyết và Hầu Tử rời đi, trở về thành Võ Đế.
Diệp Bắc Minh hóa thành một tàn ảnh, xông vào sâu trong rừng rậm Âm Ảnh.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, đi về phía trước bên trái mười dặm, có một con ma thú cấp ba”.
“Đi về trước bên phải mười năm dặm, có ba con ma thú cấp ba!”
“Đi đường ở giữa!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh tăng tốc độ.
Có ‘ra-da’ sống như tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Ngay cả võ đế cũng không dám tiến sâu vào rừng rậm Âm Ảnh, mà Diệp Bắc Minh lại đi vào như chỗ không người!
Cây cao chọc trời, hồ nước đầm lầy.
Đi một mạch vòng qua tất cả địa bàn của ma thú.
Đến thẳng nơi sâu nhất của rừng rậm Âm Ảnh!
Phía trước.
Rừng rậm biến mất.
Một cái hang đen xì khổng lồ xuất hiện trước mắt.
Như vực thẳm thông đến nơi sâu dưới địa ngục, bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn!
Vị trí mà Long Đế đánh dấu, chính là nơi này.