Ngụy Yên Nhiên bây giờ trong lòng chỉ có tuyệt vọng!
“Cô thật sự muốn từ bỏ?”, người bên đầu dây điện thoại khổ sở nói.
Ngụy Yên Nhiên thở dài: “Từ bỏ đi…”
“Được”.
Cúp điện thoại.
Ngụy Yên Nhiên ngồi ở đó, hai mắt trống rỗng, trong lòng tuyệt vọng.
Lần này nếu như thất bại, cô ta sẽ hoàn toàn bị đá ra khỏi cục.
Sau này cô ta sẽ không còn bất kỳ địa vị nào ở nhà họ Ngụy!
Có lẽ chỉ là công cụ để người ta làm liên hôn.
Qua khoảng một tiếng.
Ánh mắt Ngụy Yên Nhiên trầm xuống, nhìn vào văn kiện, cắn răng nói: “Ngựa chết thành ngựa sống, Diệp Bắc Minh, anh không nên khiến tôi thất vọng mới phải!”
...
Diệp Bắc Minh quay về chỗ ở của bát sư tỷ.
Đã gần sáu giờ sáng.
Anh cũng không ngủ được.
Ngồi thiền đến bảy giờ ngày hôm sau, bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ quả nhiên đã tới.
Cô ấy kéo cánh tay Diệp Bắc Minh, nhẹ nhàng nói: “Tiểu sư đệ, em mau đi Trung Hải đi”.
“Một tuần sau, đại hội quân võ sẽ bắt đầu”.
“Em đồng ý với bát sư tỷ đi, nhất định phải được hạng trong top mười! Đừng để chị thất vọng”.
Vương Như Yên cười nói: “Tiểu sư đệ, cửu sư tỷ ở Trung Hải đó”.
“Em có thể qua tìm chị ấy chơi”.
Diệp Bắc Minh mặt tươi cười.
Anh cũng biết hai vị sư tỷ muốn anh rời khỏi Long Đô!
Nhưng tin tức về mẹ, anh đã biết được đại khái.
Diệp Minh Viễn không phải bố anh, tiếp tục ở lại Long Đô cũng không có ý nghĩa gì.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Được, vậy đệ về Giang Nam trước”.
“Ừm?”
Lục Tuyết Kỳ thấy hơi kỳ lạ.
“Sao đệ lại đồng ý đi hả? Không đến nhà họ Diệp nữa à?”, Vương Như Yên cau mày.