Tút tút tút!
Lúc này, điện thoại của Diệp Bắc Minh reo lên, Chu Nhược Giai gọi điến đến, mời anh cùng ăn cơm tối.
Diệp Bắc Minh đồng ý, bảo Tô Mạc Già dừng xe, chạy thẳng đến trường đại học Trung Hải.
Sau khi Diệp Bắc Minh đi, Tô Mạc Già vô cùng gấp gáp, gọi một cuộc điện thoại về Long Đô.
“Alo, sư phụ, chuyện lớn rồi, tiểu sư bá giết Doãn Thiên Hùng và Trương Nhất Phong!”
“Anh ta còn nói muốn giết chết tất cả người trong danh sách chết, giết hết toàn bộ!”, Tô Mạc Già vội vàng nói.
Lục Tuyết Kỳ nghe xong, khẽ nhíu mày: “Mạc Già, con đừng có gấp, cái gì mà danh sách chết, xảy ra chuyện gì thế?”
Tô Mạc Già kể hết mọi chuyện cho Lục Tuyết Kỳ.
Sau khi Lục Tuyết Kỳ nghe xong, con ngươi lóe lên.
Cô ấy trầm ngâm, sau đó gật đầu: “Được rồi, sư phụ đã hiểu”.
“Sư phụ, người không ngăn cả tiểu sư bá sao?”
Tô Mạc Già vội hỏi.
Lục Tuyết Kỳ thản nhiên cười: “Tiểu sư đệ muốn giết người, tại sao sư phụ phải ngăn cản?’
“Nếu nó cần, nhớ phải giúp nó giết!”
“Cái gì?”
Tô Mạc Già ngây ra.
Tình huống gì vậy!
“Sư phụ, nếu những người này chết, cao thủ võ đạo Long Quốc chúng ta sẽ không còn, đến lúc đó giới võ đạo sẽ loạn hết lên đấy”.
Lục Tuyết Kỳ cười ngạo nghễ: “Dù khắp thiên hạ loạn, vậy thì đã sao?”
“Tiểu sư đệ muốn giết thì để nó giết!”
“Xảy ra chuyện, sư phụ chịu trách nhiệm”.
...
Diệp Bắc Minh đến cửa đại học Trung Hải.
Chu Nhược Giai đã chờ từ lâu.
Tô Ấu Ninh cũng ở bên cạnh.
Cả hai đều ăn mặc trẻ trung và xinh đẹp, nếu xét về khuôn mặt và vóc dáng, Chu Nhược Giai vẫn hơn một bậc.
Xe taxi dừng lại.
Thấy Diệp Bắc Minh xuống xe, Chu Nhược Giai trực tiếp nhào vào lòng anh: “Anh Bắc Minh”.
Bên đường lập tức truyền đến ánh mắt ghen tỵ!
Tô Ấu Ninh cười chào hỏi: “Diệp Bắc Minh, chào anh, lại gặp mặt rồi”.
Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu.
“Nhược Giai, muốn đi đâu?”
Chu Nhược Giai ôm cánh tay Diệp Bắc Minh: “Em muốn đi dạo phố, lâu rồi không đi”.
“Được, chúng ta đi dạo phố”.