Người đàn ông trung niên hỏi: “Nhược Tuyết, đây là bạn trai của con sao?”
“Ách…”
Hạ Nhược Tuyết không biết trả lời thế nào.
Nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Đột nhiên.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền vào tai Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cảm nhận được sao?”
“Cách 1000 mét có một người khí tức cường đại đi qua phía cậu”.
“Mạnh hơn bất kỳ đối thủ nào trong quá khứ, thực lực đạt tới Võ Tôn trung kỳ!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích: “Võ Tôn trung kỳ?”
Anh có thể xác định được.
Người này chắc chắn đang nhằm vào anh.
Nếu không, lục soát toàn bộ hành tỉnh Đông Nam cũng chưa chắc có thể tìm ra một Võ Tôn trung kỳ.
Diệp Bắc Minh lại nói: “Bác trai, bác gái, Nhược Tuyết, cháu còn có chút chuyện”.
“Lát nữa quay lại!”
Vội vã rời đi.
Xông về phía Võ Tôn kia!
Để Hạ Nhược Tuyết và bố mẹ đứng ngây ngốc tại chỗ.
Người đàn ông trung niên ngượng ngùng: “Bố nói sai sao?”
Người phụ nữ trung niên đá ông ấy: “Bảo ông đừng nói lung tung rồi, xem kìa, dọa người ta chạy mất”.
Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Mẹ, mẹ đừng nói lung tung”.
“Bắc Minh không phải người như vậy, anh ấy nhất định có chuyện gấp”.
“Chúng ta nấu cơm trước đã rồi nói, không phải Bắc Minh nói rồi sao, lát nữa sẽ quay lại”.
Cô ấy nhìn về phía Diệp Bắc Minh rời đi.
Rốt cuộc anh đi đâu?
...
Trong ngõ hẻm.
Một người đàn ông chậm rãi bước đi.
Cách phía sau lưng người đó khoảng một mét, Diệp Bắc Minh gần như dán vào hắn.
Duy trì động tác giống y hệt người đàn ông trước mặt, hô hấp giống nhau, tần số giống nhau.
Diệp Bắc Minh ở phía sau y như cái bóng của người đàn ông!
Cứ như vậy.