Cô chị thanh cao lạnh lùng, cô em hoạt bát đáng yêu.
Tiêu Dung Phi thở dài một tiếng, bất lực dí lên trán của em gái: “Em ấy à, đã lớn từng này rồi, sao còn hấp tấp thế hả?”
Tiêu Nhã Phi mở to đôi mắt: “Chị, nhưng tin tức này thực sự khiến người ta không thể bình tĩnh!”
“Thông tin gì?”
Tiêu Dung Phi không để tâm.
Tiện tay bưng một chén trà nhấp một ngụm.
Tiêu Nhã Phi vội vàng nói: “Chị, chẳng phải chị bị người của nhà họ Võ truy giết sao?”
“Giữa đường được tiểu sư đệ của chị Như Khanh cứu, chị còn nói với em, tiểu sư đệ đó chính là sát thần Diệp Bắc Phong, đến từ thế giới phàm tục phải không?”
Tiêu Dung Phi gật đầu: “Đúng thế, làm sao?”
Tiêu Nhã Phi hít sâu một hơi: “Phù!”
“Chị, chị đúng là không màng chuyện đời!”
“Nửa ngày trước, thương hội nhà họ Ngô ở Côn Luân Hư đã xảy ra một chuyện lớn”.
“Tổng cộng mười mấy võ thần muốn giết Diệp Bắc Phong…”
Đồng tử của Tiêu Dung Phi hơi co lại, nhưng không nó gì.
Giọng của Tiêu Nhã Phi tiếp tục vang lên: “Chị đoán xem thế nào? Mười mấy võ thần đều chết hết!”
“Ba mươi mấy võ đế, hơn một trăm võ thánh!”
“Và cả hơn một ngàn võ giả cảnh giới khác đều bị Diệp Bắc Phong giết hết!”
“Cái danh sát thần, uy chấn cả Côn Luân Hư!”
Cánh tay của Tiêu Dung Phi run lên.
Nước trà nóng rơi lên ngực!
Áo ngực mỏng manh trở nên trong suốt.
Từ góc nhìn của Tiêu Nhã Phi nhìn qua, đường nét của hai tòa núi hiện lên: “Oa! Chị, của chị cũng thật ra gì đấy!”
Tiêu Dung Phi tóm lấy cánh tay của Tiêu Nhã Phi: “Tiểu Nhã, em nói gì?”
“Anh ta… một mình anh ta giết mười mấy võ thần?”
“Làm… làm sao có thể!”
Đột nhiên.
Ầm ầm!
Một tiếng động kinh thiên động địa vang lên, cả Côn Luân Hư như xảy ra động đất, chấn rung lên kịch liệt.
Rất nhiều tông môn và gia tộc chấn động.
“Có chuyện gì vậy?”