"Tôi nói chưa đủ thẳng thắn sao?"
Long Đế bó tay: "Người khiến mẹ cậu bị thương nặng là một người hoàn toàn khác".
"Lúc bà ấy quay về địa bàn Côn Luân thì sớm đã bị thương".
"Nếu không thì, đám người bình thường rác rưởi kia làm sao có tư cách đuổi giết mẹ cậu?"
Diệp Bắc Minh im lặng.
...
Một lát sau
Anh mở lời: "Ông nói là, mẹ tôi bị thương ở nơi khác".
"Bà ấy quay trở lại địa bàn Côn Luân có lẽ là để tránh né kẻ thù, thuận tiện nghỉ ngơi chữa trị vết thương?"
Long Đế gật đầu: "Là ý này".
Ánh mắt Diệp Bắc Minh chớp động.
Nếu theo như những gì Long Đế nói, mẹ anh trở về từ chỗ nào?
Năm đó, bà ấy lại đi đâu?
Có lẽ tất cả những thứ ấy, chỉ có nhà họ Diệp tại địa bàn Côn Luân mới biết được.
Xem ra anh phải đi nhà họ Diệp tại địa bàn Côn Luân một chuyến!
"Bố tôi thì sao?"
Diệp Bắc Minh hỏi lại.
Long Đế trả lời: "Tôi nghe mẹ cậu nhắc đến, ông ấy là một vị cường giả đỉnh cao".
"Có lẽ không phải người của địa bàn Côn Luân, mà ở một thế giới cao cấp hơn!"
Lông mày Diệp Bắc Minh xoắn lại: "Thế giới cao cấp hơn?"
Dựa vào mấy chữ không đến nơi đến chốn này thì tìm thế nào được?
Manh mối trực tiếp đứt gãy?
Một khoảng lặng kéo dài.
Không biết qua bao lâu.
Giọng Long Đế truyền đến: "Nhóc, hay trước tiên mang tàn hồn của tôi rời đi đã".
"Phía dưới hài cốt của tôi có Long Đế Quyết hoàn chỉnh".
Suy nghĩ Diệp Bắc Minh bị kéo về hiện thực: "Mang ông rời đi như thế nào?"
Long Đế mở miệng: "Tôi cần một chỗ có thể để tàn hồn ở nhờ".
"Có thể là một đồ vật, hoặc một vật chứa".
"Đương nhiên, không thể là phế liệu, nhất định phải mang theo khí vận!"
Diệp Bắc Minh khẽ động.
Khoát tay, lấy ra kiếm Đoạn Long!
Long Đế giật mình kêu lên, tàn hồn nhanh chóng trốn xa, tức giận nói: "Thằng nhóc kia, cậu muốn giết tôi?"
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp: "Nếu mà tôi muốn giết ông thì đã ra tay lâu rồi".