“Lần này, đệ sẽ chủ động xuất kích, tiêu diệt bọn họ trước khi Huyết Vân Tông ra tay!”
Lúc này.
Trên người Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng khí tức cường mạnh!
Thà chủ động xuất kích còn hơn là bị động!
Thà giết nhầm hàng ngàn người, cũng sẽ không để người bên cạnh mình rơi vào nguy hiểm!
Liễu Như Khanh hơi lo lắng: “Muốn tiêu diệt Huyết Vân Tông, sợ rằng không đơn giản”.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Thất sư tỷ yên tâm, đương nhiên không phải bây giờ”.
“Đợi đệ có đủ sức mạnh rồi tính”.
“Được”.
Liễu Như Khanh cũng yên tâm.
Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Sao ngũ sư tỷ vẫn chưa tỉnh lại?”
“Hừ!”
Khương Tử Cơ hừ một tiếng: “Tỷ tỉnh lại từ lâu rồi, nhìn hai người tỷ tỷ đệ đệ, làm sao tỷ mặt dày tỉnh chứ!”
Diệp Bắc Minh kiểm tra kỹ lại cho hai người.
Sau khi chắc chắn không vấn đề, liền gọi đám người Đạm Đài Yêu Yêu vào.
“Tiểu Yêu tỷ tỷ, sau đây giao cho mọi người đấy, đệ đi thăm Nhã Phi”.
“Nhã Phi nào?”
Liễu Như Khanh nghi hoặc.
Đạm Đài Yêu Yêu tỏ vẻ mặt bất lực: “Có lẽ là một đệ muội khác đấy!”
“Ô, tiểu sư đệ, đệ ăn cơm trong bát mà còn ngó vào trong nồi hả?”, Khương Tử Cơ cười xấu xa: “Bên cạnh có nhiều cô gái xinh đẹp thế này mà đệ không xuống tay, còn muốn ra bên ngoài?”
Diệp Bắc Minh lúng túng: “Ngũ sư tỷ, tỷ nói đùa rồi!”
“Hai người nghỉ ngơi cho tốt, đệ đi xem sao trước”.
Một mạch chuồn ra khỏi phòng.
“Khà khà khà…”
Phía sau vang lên trận cười.
Vừa rời khỏi phòng.
Đột nhiên, tượng đài định hình linh hồn ở không gian trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục rung lên.
Trong đầu vang lên giọng của Long Đế: “Diệp Bắc Minh, bản đế có chuyện cầu xin cậu!”
Một huyết ảnh hiện lên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Long Đế, ông nói đi”.