Kiếm khí xao động, rơi vào trong hồ dung nham!
Dung nham cuồn cuộn như sóng to gió lớn, dòng khí phản lực lại, quăng Hạ Nhược Tuyết lên thật cao!
Diệp Bắc Minh đi đến bên người Hạ Nhược Tuyết, ôm eo của cô: "Nhược Tuyết!"
Hạ Nhược Tuyết mở mắt ra: "Bắc Minh?"
"Em chết rồi sao? Thật tốt quá, chúng ta có thể gặp lại nhau dưới hoàng tuyền, tốt quá!"
"Hu hu hu!"
Hạ Nhược Tuyết kích động phát khóc!
Ôm lấy cổ Diệp Bắc Minh.
Anh vỗ nhẹ vào vai cô ấy, chậm rãi rơi xuống mặt đất: "Anh không chết, em cũng sẽ không chết! Tất cả mọi người sẽ không ai chết cả!"
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh ôm Hạ Nhược Tuyết, trong lòng Nam Cung Uyển chua chát.
Cô ấy cắn cắn môi đỏ, yên lặng quay người, đôi mắt dâng lên sương mù dày đặc!
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh sững sờ: "Nhược Tuyết, em... tại sao cảnh giới võ đạo của em lại biến mất?"
"Chờ chút đã!"
Đồng tử Diệp Bắc Minh điên cuồng co rút lại: "Đan điền của em đâu?"
Đôi mắt Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng, nhìn về phía Ân Hồng Mai: "Là bà ta đánh gãy tay chân gân mạch của mọi người, phế bỏ võ công của bọn em!"
"Hơn nữa còn lấy mất đan điền của bọn em...”
"Cái gì?"
Một ngọn lửa giận ngút trời trong nháy mắt ùa vào đại não của Diệp Bắc Minh!
Hô hấp của anh lập tức trở nên dồn dập, con ngươi đỏ bừng!
Như có ngọn lửa đang thiêu đốt!
Dòng máu trong cơ thể sôi trào, cực kỳ tức giận nhìn thấy Ân Hồng Mai: "Bà phế bỏ đan điền của người phụ nữ của tôi và sư tỷ tôi, tôi muốn tiêu diệt toàn bộ nhà họ Ân của bà!"
"Con cháu của bà và những người có quan hệ huyết thống với bà, tất cả đều phải đền tội vì chuyện này!"
"Giết!"
Diệp Bắc Minh chưa bao giờ giận dữ như thế.
Gào gào!
Một tiếng rồng gầm vang lên, anh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, điên cuồng liều chết xông đến!
Nam Cung Uyển cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trong lòng cảm thấy rất lạc lõng: “Nếu là mình bị thương, anh ấy có giận dữ như thế vì mình không?”