Diệp Bắc Minh giơ tay lên, tát cô ta lăn trên đất.
Sau đó nhấn nút đi vào thang máy.
Đến khi nữ y tá phản ứng lại, Diệp Bắc Minh đã lên tầng cao nhất.
“Lý Tu Vinh!”
Sau khi Diệp Bắc Minh ra khỏi thang máy, lớn tiếng quát lên.
Giọng anh giống như mãnh hổ, trong nháy mắt truyền khắp tầng cao nhất bệnh viện!
Soạt!
Ầm!
Bịch!
Cửa của bảy tám phòng bệnh VIP mở ra.
Từ bên trong có vài nam nữ trẻ tuổi đi ra.
Hoặc là đàn ông trung niên.
Bọn họ không giàu thì sang!
Người già trong nhà sắp qua đời cần phải ở đây kéo dài tính mạng.
“Anh là ai?”
“Thật là to gan, ai dám cho anh ở đây hét ầm ĩ lên?”
“Ông cụ nhà tôi đang ở đây dưỡng bệnh…”
Diệp Bắc Minh đứng chắp tay, coi thường đám người này: “Lý Tu Vinh mau ra đi, tôi tìm ông có chút việc”.
“Anh!!!”
“Chúng tôi đang nói chuyện với anh, anh không nghe thấy hả?”, mấy người đàn ông trung niên và nam nữ trẻ tuổi nghiêm nghị quát lên.
“Anh tên gì mà dám ở đây ngang ngược!”, có người giận dữ nói.
Bọn họ cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho nhân viên bảo vệ.
Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn người này: “Diệp Bắc Minh!”
Ba chữ ngắn ngủi!
Trong nháy mắt!
Hàng lang tầng cao nhất của bệnh viện vốn dĩ có chút náo nhiệt, chớp mắt liền yên tĩnh!
Diệp Bắc Minh!
Ba chữ này giống như có ma lực, khiến người ta gần như nghẹt thở!
Bóp cổ họng tất cả mọi người!
“Diệp… Diệp… Diệp Bắc Minh… Anh… Ơ, không, anh chính là Diệp Bắc Minh?”, người đàn ông muốn gọi điện thoại, tay ngưng giữa không trung.
Bất luận như nào cũng không bấm nổi!
Hoàn toàn bị dọa cho ngây ra!
Không chỉ là người đàn ông trung niên đang nói chuyện, nam nữ trẻ tuổi khác cũng đều hoảng sợ chạy về phòng, đóng cửa.
Điên rồi!
Bọn họ thật sự sắp sợ phát điên rồi!