Lý Gia Hinh đang lý luận với ba người.
“Câm miệng!”
Một tiếng quát vang lên.
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Sau khi ba người nhìn thấy Lý Dưỡng Hối đi ra, vẻ mặt đều biến sắc.
“Bố!”
“Bố… bố khỏi bệnh rồi?”
Cơ thể Lý Chí Nhân cứng đờ.
Vẻ mặt Lý Tái Hiền quái dị.
Đồng tử của Lý Sùng Sơn co lại.
Biểu hiện của ba người đã bị Lý Dưỡng Hối nhìn thấy hết.
Lý Dưỡng Hối nhìn ba người con trai, cười như không cười: “Ha ha, chúng mày chỉ mong tao chết đi phải không?”
“Bố, đâu có chuyện đó”.
“Bố không sao, đúng là quá tốt rồi!”
“Bố, con đi gọi bác sĩ và luật sư ngay…”
Ba người con trai không hẹn mà cùng lên tiếng nói.
“Gọi luật sư?”
Ánh mắt Lý Dưỡng Hối trầm xuống: “Tao thấy chúng mày lo rằng chỉ là tinh thần tao hưng phấn trước khi chết thôi phải không? Nghĩ tao sắp chết phải không!”
Ông ta quát một tiếng!
“Người đâu, lập tức đuổi Lý Chí Nhân, Lý Tái Hiền, Lý Sùng Sơn ra khỏi nhà họ Lý!”
“Cái gì?”
“Bố…”
Ba người Lý Chí Nhân, Lý Tái Hiền, Lý Sùng Sơn thộn mặt.
Thế này là sao?”
Lý Gia Hinh cũng kinh ngạc.
Một đám người làm xông lên đuổi ba người ra khỏi cửa.
Bất luận họ cầu xin thế nào, Lý Dưỡng Hối chỉ nhắm mắt, không nhìn đến một cái.
Diệp Bắc Minh cười thầm.
Lão già này rất có đầu óc.
Bây giờ nhà họ Lý ngồi cùng thuyền với anh.
Nếu khởi dậy, nhà họ Lý vẫn có thể phát triển tiếp, ngồi vững vị trí đứng đầu Hương Đảo.
Nếu nhà họ Lý không còn.
Thì còn có ba người con trai bị đuổi ra khỏi gia tộc, cũng tính là kéo dài huyết mạch.
…