Giơ cao lên!
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Bây giờ đã quen chưa?”
Hai chân của Lý Tái Hy rời khỏi mặt đất.
Cảm giác khó thở!
Sắc mặt trở nên trắng bệch.
Hắn nhìn đôi mắt lạnh như băng của Diệp Bắc Minh, lần đầu tiên cảm thấy mình gần với tử thần như vậy!
Hắn vẫn cứng miệng: “Anh… tôi thực sự không quen anh”.
Diệp Bắc Minh giơ tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện.
Không hề do dự chém một nhát!
Phụt!
Một cái chân của Lý Tái Hy bị chém gãy.
“Suýt!”
Phía dưới sân khấu vang lên âm thanh hít khí lạnh, mẹ kiếp, người Cao Ly Quốc đều sợ đến ngốc nghếch.
Đó là Lý Tái Hy đấy!
Ấy vậy mà lại bị chém đứt một chân trước mặt tất cả mọi người?
Còn có phóng viên cũng ở hội trường!
“A!”
Lý Tái Hy điên cuồng gào thét, vẻ mặt méo mó: “Diệp Bắc Minh, mày dám chém đứt một chân của tao?”
“Đồ điên! Mày điên rồi!”
“Bố của tao là chưởng môn nhân của tập đoàn Lý thị, mày dám đối xử với tao như vậy?”
Trong con mắt của hắn đầy tia máu, đau đớn cố hết sức giãy dụa.
Nhưng tay của Diệp Bắc Minh giống như bàn tay sắt, bóp chặt cổ của Lý Tái Hy.
Giống như nhìn một tên hề!
Khó thở!
Tuyệt vọng!
Nổi lên trong lòng!
Lý Tái Hy nhìn Diệp Bắc Minh, sởn gai ốc run lên.
Đôi mắt băng lạnh của đối phương giống như đang nhìn một con kiến.
Hắn không dám giãy dụa nữa, từ từ dừng lại.
Lúc này.
Giọng của Diệp Bắc Minh mới chậm rãi vang lên: “Bây giờ thì biết tao rồi chứ?”
“Mày…”
Toàn thân Lý Tái Hy run lên, từ trên người Diệp Bắc Minh, hắn cảm nhận được một luồng sát khí ngút trời.
Dường như người trước mắt không phải là con người, mà là một tử thần!
Lý Tái Hy nuốt nước miếng: “Biết, mày là Diệp Bắc Minh, người Long Quốc”.