‘Choang’ một tiếng giòn giã vang lên, kiếm Long Uyên giống như hồ dán giấy, bị chém thành hai mảnh.
“Mày! Làm sao có thể!”
Toàn thân Kiếm Si run lên, mồ hôi chảy ra như nước suối.
Vậy mà kiếm Long Uyên bị thanh kiếm đó chém gãy?
Liền sau đó.
Kiếm Đoạn Long đảo quét tới!
“Phụt!”
Kiếm Si cảm thấy mình bay lên, ông ta nhìn xuống đất theo bản năng.
Không đúng, là cái đầu của mình bay lên, cơ thể vẫn đứng tại chỗ.
Hoàn toàn mất đi ý thức!
Cả hiện trường im phăng phắc!
Tĩnh lặng như cái chết!
Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh, quát lớn: “Còn có ai muốn cứu nhà họ Phương không?”
Giọng nói như sấm sét giáng xuống, tất cả mọi người như bị một đòn cảnh tỉnh vậy!
Sắc mặt tái nhợt, cảm giác sợ hãi vô tận truyền đến, không ngừng run rẩy!
Khủng bố
Mẹ kiếp, quá khủng bố!
Đó là Kiếm Si điều khiển kiếm Long Uyên đấy, vậy mà bị giết bằng một đường kiếm?
“Những người không liên quan, cút!”
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên.
Mọi người cảm thấy giống như sắc lệnh của thần chết, tất cả đều xông ra khỏi nhà họ Phương!
Kiếm Quỷ nuốt nước miếng: “Cáo từ!”
Kiếm Tỳ vội nói: “Chuyện này không liên quan đến tôi”.
Hai ngươi quay người định bỏ đi.
Phương Vĩnh Tín sợ đến trực tiếp quỳ dưới đất, dập đầu không ngừng: “Sát thần đại nhân, tha mạng, xin tha cho nhà họ Phương tôi…”
“Bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Phương tôi làm trâu làm ngựa…”
“Kiếm Quỷ, Kiếm Tỳ, hai người thật quá đáng!”
Đột nhiên.
Một giọng nói già nua vang lên: “Nhà họ Phương tôi gặp nạn, hai người lại không giúp?”
“Phương Vĩnh Tín, ông là gia chủ nhà họ Phương, đâu thể tùy tiện quỳ lạy?”
Quát một tiếng: “Đứng lên cho tôi!”