Chẳng trách căn cơ của gia tộc cổ võ, không thể lay động.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh đã biết!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu nhóc, cần tôi ra tay không?”
“Ở đây quá đông võ giả, tuy cậu có thể giết được võ hoàng!”
“Nhưng phải tiêu hao rất nhiều nội lực”.
“Còn có võ giả đáng sợ đang âm thầm thăm dò, để tôi ra tay, tôi có thể giết sạch chỗ này”.
Diệp Bắc Minh trả lời: “Không cần, tôi muốn tự thử xem”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “Ha ha ha, được!”
“Cậu nhóc có khí phách, để xem biểu hiện của cậu thế nào”.
Bỗng nhiên.
Ông lão nhà họ Hạ nhìn qua bằng ánh mắt băng giá: “Diệp Bắc Minh, cậu buông vũ khí xuống, nhà họ Hạ tôi còn có thể cho cậu chết toàn thây!”
Hạ Thiên Nam.
Gia chủ hiện tại của nhà họ Hạ cổ võ.
Một trăm ba mươi chín tuổi, võ hoàng trung kỳ!
Ông ta vừa lên tiếng, gần như cả hiện trường im lặng.
Một luồng khí thế đáng sợ ập đến như một con mãnh hổ!
Các khách mời có mặt, không một ai dám thở mạnh, gần như hoàn toàn nín thở.
Diệp Bắc Minh quay đầu, ánh mắt sắc như kiếm, nhìn về phía Hạ Thiên Nam.
“Lão già, là ông gật đầu đồng ý cho Nhược Tuyết gả cho tên phế vật nhà họ Đường phải không?”
“Cái gì”
Vãi!
Lão già?
Lúc này.
Đám người nhà họ Hạ và khách mời đến tham dự đều hít khí lạnh!
Bá đạo đến mức nào chứ?
Hạ Thiên Nam là gia chủ của gia tộc cổ võ!
Diệp Bắc Minh lại gọi ông ta là lão già?
Ngụy Kinh Phú muốn lên tiếng, nhưng không thốt ra nổi một lời, ho dữ dội: “Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ!”
Ông ta sợ đến mức gần như sắp nổ cả tim.
Đường Kình Thương bên cạnh cũng đầy chấn hãi.
Sợ đến muốn chết.
Hai người đều biết Diệp Bắc Minh xong đời rồi!
Không chừng Long Hồn cũng bị ảnh hưởng bởi thân phận thiếu soái Long Hồn của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh là do Long chủ đề bạt!