Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người ai nấy đều rất vui 

Chỉ có Mục An Minh là trông có vẻ suy sụp, buồn khổ. 

“Con rể, uống vài ly với bố nha.” 

Anh thở dài cầm bình rượu trắng ra. 

Tiêu Thanh biết rõ bây giờ trong lòng bố vợ rất khó chịu, bèn kê một đơn thuốc, để cho Hổ đi mua thuốc, anh muốn thử xem các phương thuốc trong sách quý Toàn Chân có thể chữa lành khuôn mặt biến dạng của Mục Thiên Lam không. 

Sau đó ngồi xuống, bóc đậu phộng và uống một ít rượu cùng với bố vợ. 

“Con rể, con nói xem Thiên Lam tốt như thế, vất vả như vậy mới có thể giữ được mái ấm này, sao mẹ vợ con lại nỡ phụ bạc, thà ở với cái ông già 80 tuổi mà nhất quyết ruồng bỏ cái gia đình này vậy?” Mục An Minh bực bội hỏi 

Tiêu Thanh biết trong lòng bố vợ khó chịu, liền cùng ông uống rượu, vừa cười vừa nói: "Bởi vì Thiên Lam có tính cách giống bố, không quá coi trọng tiền bạc, cũng rất lo cho gia đình, đương nhiên sẽ không vứt bỏ ngôi nhà này.” 

“Đúng, đúng, đúng” Mục An Minh lộ ra nụ cười, nhấp một ngụm rượu, cảm khái nói: “Vẫn may là Thiên Lam giống bố. Nếu như nó giống mẹ, thì bây giờ con trở về, chắc chắn không nhìn thấy vợ mình, đến đứa nhỏ cũng bị bán đi mất rồi." 

Nói xong ông lại thở dài : "Tuệ Lan thật đúng là ham tiền, bà ấy làm sao có thể chỉ vì tiền, mà đem bé Lạc mang đi bán mất được?" 

“Nói thật với con, con rể từ khi lấy mẹ vợ con cho đến nay, bố chưa bao giờ đánh đập hay mắng mỏ mẹ con lấy một câu, vẫn luôn nhẫn nhịn bà ấy, bao dung bà ấy, thậm chí còn nghe lời răm rắp” 

"Suy cho cùng chúng ta là đàn ông, phải có độ lượng, việc gì cũng phải nhường nhịn phụ nữ, huống chi phụ nữ sinh con cũng rất khổ cực, vì đàn ông chúng ta sinh con nối dõi tông đường. Xây dựng gia đình cũng không dễ dàng gì, đàn ông chúng ta có thể nhịn thì nên nhịn, không nhất thiết phải tính toán chi li con nói có đúng hay không?” 

“Đúng.” Tiêu Thanh gật đầu: “Lời bố nói rất có lý” 

Mục An Minh lại rót tiếp một ly rượu, đột nhiên viền mắt đỏ lên, cảm xúc dần trở nên kích động, hoa chân múa tay nói: "Nhưng điều mà bố không thể nhịn được là, bà ấy lại đem cháu ngoại của bố mang đi bán" 

"Cháu ngoại Lạc Lạc của bố, là một đứa trẻ ngoan biết mấy, ba tuổi đã biết nói chuyện bước đi, em gái khóc dữ dội, nó sẽ bảo em đừng khóc. Thiên Lam xoa bóp cho bố mẹ con, nó cũng sẽ học theo để giúp đỡ Thiên Lam. Bố đang quét sàn, nó cũng sẽ học theo giúp bố quét sân. Muốn ngoan bao nhiêu sẽ ngoan bấy nhiêu, bố thương nó vô cùng, ở nhà với hai đứa nhỏ này, bổ thậm chí không cảm thấy mệt, ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ, mỗi ngày đều là vẻ mặt tươi cười, đều quên đi bản thân trong những ngày tháng khổ nhọc.” 

"Khi lên 4 tuổi, Thiên Lam đi làm, Lạc Lạc sẽ chủ động giúp ông bà nội lau mặt, lau tay, giúp bố quét sàn lau sàn, còn biết đút cho ông bà ăn cơm, nhìn thấy mẹ về nhà mệt như vậy, liền giúp mẹ rửa chân, nhìn thấy vậy trong lòng bố cảm thấy rất ấm áp, nghĩ rằng có khổ có mệt đi nữa, đem hai đứa nhỏ nuôi lớn, huống chi hai đứa nhỏ lại ngoan như vậy, cuộc sống chắc chắn rồi sẽ tốt lên thôi.” 

"Nhưng mà Tuệ Lan bà ấy, cùng với một con quỷ cờ bạc ở ở khu dân cư bài bạc, đánh bạc thua tới nỗi nợ nần chồng chất, thậm chí còn bế bé Lạc đem bán cho bọn tội phạm buôn bán nội tạng, lúc đó bố như phát điên lên, bố trước nay chưa từng đánh mắng bà ấy, hôm ấy không chỉ chửi rủa bà ấy, còn thiếu chút nữa đem bà ấy chém chết” 

"Con rể, con nói xem cách làm lúc đó của bố, có sai hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK