Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bé Lạc, bố là bố của con mà, bố về để bảo vệ con, mẹ và cả em gái nữa, sao con lại đuổi bố đi luôn vậy?" Tiêu Thanh ngồi xổm xuống cười hỏi. 

"Chú không phải bố tôi, chú là đồ xấu! Cút đi! Cút đi!" Bé Lạc trực tiếp lấy cái chậu rỗng đập lên người Tiêu Thanh. 

Mục Thiên Lam chạy tới, giật lấy chậu rửa mặt, hung dữ với bé Lạc: "Đây là bố của con và bé Doanh, bố con không phải người xấu, bản thân là con trai của bố con, sao con lại đánh bố hả? Con có còn là đứa bé ngoan nữa hay không?" 

Bé Lạc bị mẹ hung dữ, sụt sịt mũi nhỏ của mình, bộ dạng như sắp khóc và nói: "Chú Triệu kia cũng nói là bố của con, khi mẹ bị hủy đi khuôn mặt, mẹ và cậu bị đánh đập, chú ta đều không giúp đỡ mẹ, mà bỏ chạy thẳng cẳng” 

"Bé Lạc không muốn có một người bố như vậy, bé Lạc rất nhanh sẽ trưởng thành thôi, khi đó con sẽ giúp mẹ kiếm tiền, mẹ không cần tìm bố cho Bé Lạc và Bé Doanh nữa, có được không?" 

Nói đến đây, bé Lạc rơm rớm nước mắt. 

Mục Thiên Lam chua sót ôm bé Lạc vào trong lòng. 

Cô biết chuyện Triệu Tử Vinh không quan tâm đến cô mà bỏ đi, đã để lại một bóng ma trong lòng bé Lạc, vì vậy bé Lạc đã rất tức giận khi nhìn thấy Tiêu Thanh. 

"Anh ơi, người bố này là một người bố tốt, khi bé Doanh và mẹ đi bán hoa, có nhiều người xấu đã đánh hai mẹ con em. Bọn họ đánh đập rất dữ dội khiến mẹ đổ máu rất nhiều, chính là bố đã đánh bay đám người xấu đó, nếu không mẹ và bé Doanh đã bị đám người xấu đánh chết rồi” Bé Doanh ngoan ngoãn nói với anh trai. 

“Mẹ, đó là sự thật sao?” Bé Lọc hỏi. 

Mục Thiên Lam gật đầu: "Là thật" 

Ánh mắt của bé Lạc khi nhìn Tiêu Thanh đã hiền hòa hơn rất nhiều, cậu bé nói: "Vậy thì tôi sẽ không đuổi chủ đi nữa, tôi phải quan sát xem chú có thực sự tốt với mẹ tôi không, nếu chú dám đánh mẹ tôi, dù cho mẹ tôi có nói gì thì tôi cũng sẽ đuổi chú đi, tôi không cần người bố như vậy!” 

“Được.” 

Tiêu Thanh cười với cậu bé: "Bố sẽ cư xử thật tốt, để bé Lạc biết rằng bố không phải là một người bố tồi." 

Lúc này, trong phòng vang lên tiếng khóc của Tiêu Vĩnh Nhã. 

"Tiêu Thanh, có phải là Tiêu Thanh? Con vẫn chưa có chết, con trở về rồi phải không, Tiêu Thanh?” 

Nghe vậy, Tiêu Thanh đứng dậy ngay lập tức. 

"Dạ, thưa bố, con trở về rồi đây, bố và mẹ thế nào rồi?" 

Tiêu Thanh vừa nói vừa chạy vào phòng. 

Trong phòng nồng nặc mùi thuốc. 

Bố mẹ dựa vào giường, sắc mặt rất kém, gầy gò, khác rất nhiều so với trước đây, bộ dạng gầy gò ốm yếu đó, chính là biểu hiện của bệnh tật. Nhất là bố của anh, trước đây mái tóc của ông ấy chỉ lởm chởm vài sợi tóc bạc, mới bốn năm không gặp, mái tóc đó của ông ấy đã bạc trắng, khuôn mặt đầy những thăng trầm của cuộc đời. 

Mẹ cũng đã thay đổi nhiều, trước kia mẹ còn chưa có tóc bạc, mà giờ đây màu tóc dài đó đã biến thành hai màu trắng đen. 

Nhìn thấy bố mẹ mình như vậy, Tiêu Thanh như bị búa bổ vào người, đau đớn quỳ trên mặt đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK