“Đánh hay lắm!”
Mục An Phong kích động kêu lên: “Lâm Nghị Phi, cái đồ tiện nhân này, đội ngũ của bố cô cũng không bảo vệ được cô đâu. Mau chóng qua đây tiếp nhận sự trả thù của chị gái tôi, có lẽ chị gái tôi còn có thể xử lý nhẹ nhàng với cô, nếu không tự cô gánh lấy hậu quả nhé!”
Trong lúc cậu ta vừa nói dứt lời, Tân An và Hắc cũng đã đến gần chỗ của Lâm Nghị Phi.
“Hừ” Lâm Nghị Phi chẳng hề sợ hãi, mà chỉ hừ một tiếng, sau đó nói: “Các người cho rằng bố tôi chỉ có chút thẻ đánh bạc này thôi sao? Nếu như chỉ có chút thẻ đánh bạc này, tôi còn có thể xưng vương xưng bá ở khu vực Dương Thành này sao?”
Lâm Nghị Thần cũng bắt đầu gào thét: “Bố, phế bỏ hai tên tay chân này trước đi, sau đó để chồng của Mục Thiên Lam chết ở trước mặt con, nếu không con nuốt không trôi cục tức đó!”
Khóe mắt của Lâm Diệu Hoa hơi giật giật, lạnh lùng nói: “Ông Hồ, ông có tự tin không?”
Ông già vẫn luôn đứng ở bên cạnh rất bình tĩnh nói: “Ông chủ yên tâm, chút tự tin này tôi vẫn có”
Nói xong, ông già bước ra một bước, mặt đối mặt đi tới chỗ Tân An và Hắc.
Bum!
Một luồng khí lành mạnh mẽ được ông Hồ một bước giẫm ra, giống như sóng xung kích của một quả bom điên cuồng đánh ra ngoài, khiến cho gạch men sứ trên mặt đất đều tung bay lên, bao phủ lấy Tân An và Hắc.
“Ôi mẹ ơi!”
Mọi người có mặt ở đây chứng kiến cảnh này đều giật mình, con người như nứt ra, rối rít thối lui về hai bên góc.
“Đây là một cao thủ!”
Tân An và Hắc bị luồng khí kình kinh khủng này chấn áp phải lùi về phía sau, trong lòng âm thầm kinh hãi, tung nắm đấm đập những tấm gạch men sứ đang bắn nhanh tới, đập nát vụn từng tấm.
Đúng lúc này, ông Hồ kia nhảy lên một cái, giống như thú dữ rời núi, kéo thành một đường parabol đánh về phía Tần An và Hắc, hai nắm đấm điên cuồng đánh ra.
“Không ổn rồi!”
Sắc mặt của Tân An và Hắc đều thay đổi, theo bản năng họ vung quyền đỡ lấy.
Giây tiếp theo, nắm đấm của hai người bọn họ đụng vào quả đấm của ông Hồ đánh ra, chỉ nghe thấy hai tiếng bịch bịch, Tần An và Hắc giống như bị xe đâm bay ngược ra ngoài, rơi xuống trước mặt Tiêu Thanh, thua thảm hại.
"Ô!"
Các tân khách có mặt lại xôn xao rồi.
"Ha ha!"
Lâm Nghị Thần bật cười ha hả: “Mục An Phong, có gan thì mày ngông cuồng với tạo một lần nữa đi. Mày cho rằng anh rể của mày mang theo hai tên tay chân có thể đánh nhau thì tưởng là có thể thay đổi mọi thứ rồi hả. Dám ở nhà của tao kêu gào, mẹ nó chứ, mày kêu gào thêm một lần nữa cho tao xem nào?”
Mục An Phong sợ hãi lùi về phía sau Tiêu Thanh, dáng vẻ hoảng sợ, cậu ta liếc nhìn Lâm Nghị Thần đang cười càng điên cuồng hơn.
Lâm Nghị Phi cũng hả hê đắc ý nói: “Mục Thiên Lam, đồ tiện nhân như cô dụ dỗ bạn trai trước của tôi, để cho tôi hủy khuôn mặt rồi cô còn không chịu phục, lại dẫn theo người chồng ma quỷ của cô đến phá đám ngày kết hôn của tôi. Cô thật sự đã quên nỗi đau của vết sẹo hay là muốn tối tạt acid sulfuric cho cô thêm một lần, để cổ lại bị hủy hoại nhan sắc thêm một lần nữa có phải không?”