Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù ông lớn đã nhiều tuổi, cũng không làm nổi chuyện đó. 

Nhưng trong lòng ông vẫn cảm thấy không vô cùng khó chịu. 

Lúc này, Tiêu Thanh nói: “Cậu mời một bảo mẫu chăm sóc cho bố cậu, để mẹ tôi về nhà, cho dù cả ngày bà ấy chơi bời lêu lổng, có thể ban ngày đi đến nhà cậu, cùng bố cậu trò chuyện, đưa ông ấy đi dạo chơi, buổi tối trở về nhà đoàn tụ với bố tôi, như vậy cũng được chứ?” 

Con trai của ông lớn tức giận nói: “Tôi nói rồi, các người cút xéo đi, chuyện này không có thương lượng gì hết, nếu không sẽ đập nát xe 

và bát cơm của các người, để các người ra đường ăn xin, các người nghe lời tôi nói không hiểu sao?” 

Sắc mặt Tiêu Thanh lập tức trở nên lạnh lẽ, không vui lên tiếng: “Có mấy đồng tiền bẩn, đừng nên quá kiêu ngạo, nếu không phải bổ cậu từng giúp đỡ mẹ vợ và vợ tôi, thì tôi cũng không đối xử tử tế với các người như thế đâu.” 

“Nếu như tiếp tục không nói trái phải với tôi, ai đập nát bát cơm của ai còn chưa chắc” 

“Ha ha.” Con trai của ông lớn cười khẩy: “Làm sao, cậu cho rằng cậu giỏi hơn tôi?” 

Tiêu Thanh nói: “Không khoác lác với cậu, tôi thật sự chẳng xem các người ra gì đâu. Nếu tôi muốn đập nát bát cơm của cậu, chỉ cần một cuộc điện thoại mà thôi.” 

“Ha ha!” Con trai của ông lớn nhìn không nổi mà cười lớn: “Đừng giả vờ uy hiếp tôi, có gan cậu gọi một cuộc điện thoại xem nào, xem xem có thể đập nát bát cơm của tôi không?” 

Tiêu Thanh lập tức bấm một dãy số. 

“Tôi cũng xem xem, làm thế nào cậu đập nát bát cơm của tôi, nếu như đập không nổi, xem tôi làm sao đập bát cơm của cậu!” Con trai của ông lớn lạnh lùng lên tiếng, không hề xem Tiêu Thanh ra gì. 

Chẳng bao lâu. 

Bíp bíp. 

Tiếng còi xe truyền đến. 

Người xung quanh đều tránh ra, một chiếc xe Jeep màu trắng biển 

số xe Sầm Đô 00001, nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người. 

“Đại ca, có chỉ thị gì?” Hắc xuống xe, khom người chào. 

Con trai của ông lớn lạnh lùng cười: “Cũng không phải người đi lính, mà còn muốn đập..” 

Lời của anh ta còn chưa nói hết, ông lớn nhìn được biển số xe, con ngươi liền co nhỏ lại, kinh ngạc hô lên: “Ôi trời ơi! Lợi hại quá!” 

“Bố, làm sao vậy?”. 

Vẻ mặt con trai của ông lớn hiện vẻ khó hiểu. 

Ông lớn không có để ý anh ta, yếu ớt hỏi Tiêu Thanh: “Cái xe này là xe của cậu sao?” 

“Đúng” 

Tiêu Thanh gật đầu. 

“Chào trưởng quan!” 

Ông lớn đứng nghiêm chào. 

Con gái của ông lớn, các cháu trai cháu gái, toàn bộ đều kinh ngạc đến ngây người! 

Đám người Mục Thiên Lam cũng cảm thấy vô cùng! 

Tại sao đột nhiên ông lớn gọi Tiêu Thanh là trưởng quan? 

“Ông lớn, không cần phải khách sáo” Tiêu Thanh cười mà nói: “Ông lớn đã từng đi lính ở Sầm Đô?” 

“Đúng vậy trưởng quan” Ông lớn cười nhẹ nói: “Khi còn trẻ, tôi từng đi lính tám năm ở Sầm Đô, trưởng quan đừng gọi tôi là ông lớn, cứ gọi tôi ông Trịnh là được rồi, nếu không thì tôi cũng không dám đáp lại” 

Tiêu Thanh cười ha ha một tiếng. 

Sau đó ông lớn liền lớn tiếng trách mắng con trai của ông ta: “Còn không mau xin lỗi trưởng quan, cẩn thận trưởng quan thật sự đập nát bát cơm của mày, mày muốn khóc cũng sẽ không có chỗ để mà khóc, tao nói cho mà biết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK