Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Thanh lại hỏi: “Cô đưa tay một cái là chi mười tỷ đô, rốt cuộc thì cô có bao nhiêu tài sản thế? Trên khắp cả Long quốc, e rằng không thể tìm được người nào có thể ra tay hào phóng hơn cô. Xin hỏi, nhà mấy người làm gì mà lại có tiền như vậy?” 

Đùa à, cả mười tỷ đô đấy! 

Khắp cả Long quốc, có bao nhiêu người có thể rút được nhiều tiền mặt như vậy? 

“Làm buôn bán lớn ở nước ngoài!” 

Thẩm Ngọc Phi lên tiếng trả lời, sau đó úp ngược bàn tay, chỉ về phía nhà họ Thẩm, còn không quên để lại một câu: "Tốt nhất là cậu đừng làm tôi thất vọng, nếu không một năm sau, tôi phải bắt cậu trả lại tiền đó, còn không được thì bảo ông nội tôi xử lý cậu!” 

Tiêu Thanh cười cười, sau đó rời đi. 

Đến máy post của ngân hàng Hoa Kỳ kiểm tra lại. 

Quả thật trong thẻ đã có mười tỷ đô. 

Anh khởi động quyền khách hàng lớn, rút năm tỷ đô, chuyển thành tiền mềm, sau đó đến phố bán dược liệu thuốc, dược liệu thuốc mười năm, một trăm năm, một ngàn năm đều có. 

Dược liệu đối với võ giả mà nói, có tác dụng rất lớn. 

Dược liệu dưới mười năm, không đủ điều kiện nguyên khí, không thể dùng để nâng cao sức lực được. 

Nhưng dược liệu hơn mười năm, thì chưa đủ nguyên khí, võ giả có thể lợi dụng dược liệu hơn mười năm để ngâm hấp thụ nguyên khí nâng cao sức mạnh. 

Năm càng dài thì càng tốt. 

Võ giả có thực lực giống như Tiêu Thanh, dược liệu dưới một trăm năm, đã không còn tác dụng với anh nữa. 

Tuy nhiên có thể mua, tắm cho bé Doanh và bé Lạc, để tăng cường thể chất cho hai đứa trẻ. 

Đợi hai đứa nhỏ lớn hơn một chút, tầm khoảng sáu bảy tuổi, bản thân cũng có thể dạy đứa nhỏ cách rèn luyện và học cách phòng thân. 

Sau khi xem tất cả dược liệu ở đây, anh đã chi ra hơn sáu nghìn tỷ, mua được hai mươi cây dược liệu trăm năm tuổi, hơn ba trăm cây dưới trăm năm tuổi, còn với dược liệu ngàn năm tuổi, một cây phải cần chi mấy nghìn tỷ, khó có thể mua được. 

Chập tối. 

Anh mang theo những loại dược liệu này, trở về Dương thành. 

“Tiêu Thanh, mẹ nghe cậu con nói, bác trai cả con đã trở về, muốn giết ông ngoại con, lập giao ước một năm với con, một năm sau nếu con không đánh lại bác trai cả con, thì ông ta sẽ giết ông ngoại con đúng không?” 

Về đến nhà, Thẩm Thị Thu tỏ ra sốt ruột hỏi han. 

Tiểu Thanh gật gật đầu: “Đúng vậy mẹ” 

Có được sự chắc chắn của Tiêu Thanh, Thẩm Thị Thu càng sốt ruột hơn: “Vậy con có chắc chắn rằng một năm sau, con có thể đánh bác trai cả của con không?” 

Để mẹ không lo lắng, Tiêu Thanh cười cười: “Mẹ cứ yên tâm, một năm sau con nhất định có thể đánh bác trai cả, và giải cứu ông ngoại” 

"Bà xem, tôi đã nói rồi, Tiêu Thanh nhất định có thể bảo bà đừng lo lắng, không sai chứ?" Tiêu Vĩnh Nhã cười. 

Thẩm Thị Thu chỉ nở nụ cười: “Có lời của Tiêu Thanh, tôi đã yên tâm” 

“Rốt cuộc Mục Hải Long đã được ai cứu, con đi Sơn Nam, có tìm ra được lý do gì không?” Ngô Tuệ Lan hỏi tiếp. 

Để không làm mọi người hoảng sợ, Tiêu Thanh đã nói dối: “Đi nước ngoài rồi, nên không có vấn đề gì lớn, nhưng mọi người vẫn phải cẩn thận, đặc biệt là mẹ, đừng chạy lung tung, tránh Mục Hải Long thuê hung thủ giết mẹ” 

Ngô Tuệ Lan nghe xong muốn khóc luôn rồi. 

"Thằng nhãi này không chết, sau này sao mẹ ngủ ngon được đây!" 

Những ngày tiếp theo. 

Tiêu Thanh dùng dược liệu để tu luyện, nâng cao sức mạnh. 

Đồng thời đưa cho Tần An sáu mươi nghìn tỷ, để anh đi mua thuốc. 

Chớp mắt, một tháng trôi qua. 

Cả nhà Mục Hải Long, sinh sống ổn định tại Cẩm Châu, đồng thời dưới sự giúp đỡ của Tần Phong, cuộc sống trở nên như cá gặp nước. 

“Hải Linh, anh cả cậu Tần, lại có thể lợi hại như vậy, có thể đưa tội nhân tử hình như anh ra ngoài, chắc chắn có nhiều mối quan hệ hơn Tiêu Thanh kia rồi, em có hỏi cậu Tần, có thể giúp chúng ta diệt trừ Tiêu Thanh không?” 

Tiệc gia đình, Mục Hải Long hỏi. 

Lời này của anh ta thốt ra, bà cụ lập tức nói: “Hải Long, cháu cứ đi đường của cháu, bọn họ đi cầu gỗ của bọn họ, đừng đi chiêu chọc bọn họ nữa, kẻo..” 

Bich! 

Mục Hải Long ném bát cơm xuống đất, xông vào bà cụ mà nói: “Có cơm cho bà ăn, thì bà cứ ăn đi, quan tâm cái này để làm gì? Còn tưởng bà vẫn là lão thái quân cao quý trước kia sao? Tôi cảnh cáo bà, đừng can thiệp vào chuyện của tôi, nếu không tôi sẽ ném bà ra đường đó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK