Kết quả là cô chưa đi được hai bước thì đã nhận một cú đánh nặng nề vào gáy. Cô chỉ cảm thấy trước mặt là bóng tối liền hôn mê bất tỉnh. "Sao cô lại uống say thế?"
Người phụ nữ Hạ Quốc kia giữ chặt Mục Thiên Lam, giả vờ quen biết cô để đánh lừa những người phụ nữ khác ở trong nhà vệ sinh.
Sau đó cô ta gọi một cuộc điện thoại. Dùng ngôn ngữ mẹ đẻ nói: "Mục tiêu đã vào tay, tắt camera giám sát chưa?" "Đã tắt rồi, cứ yên tâm đưa mục tiêu đến phòng của cậu Tống." "Được."
Người phụ nữ Hạ Quốc cúp điện thoại, đỡ Mục Thiên Lam ra ngoài, đi đường tắt vào thang máy, lên tầng ba mươi sáu của khách sạn, dìu Mục Thiên Lam vào một phòng tổng thống sang trọng, đặt cô lên giường.
Đứng trước khung cửa sổ cao từ trần đến sàn, Tổng Tuấn Cơ sải bước đến bên giường, nhìn Mục Thiên Lam, rồi cúi xuống ngửi mùi trên cơ thể Mục Thiên Lam. Rất thích thú cảm khái một tiếng: "Thơm quá!" "Cậu Tống, có cần tôi tằm rửa sạch sẽ cho cô ta không?"
Người phụ nữ Hạ Quốc hỏi.
Tổng Tuấn Cơ xua tay: "Không cần, tôi thích hương vị gốc, cô đi đi, để vệ sĩ canh giữ ở bên ngoài, không ai được phép vào quấy rầy tôi." "Vâng, cậu Tống!"
Người phụ nữ Hạ Quốc ra khỏi phòng tổng thống. "Thật sự là quá đẹp, có thể nếm được mùi vị ngon này, không uổng công người ta đi chuyến này, phải quay phim ghi âm lại, mang về Hạ Quốc làm bằng chứng là mình đã chơi mỹ nhân số một phương Đông, kẻo bạn mình không tin.
Anh ta nói, nâng khung máy ảnh lên, lắp máy ảnh, bắt đầu quay.
Làm xong những việc này, anh ta bước vào phòng tắm rất hào hứng. Ngay sau đó là tiếng nước chảy ào ào.
Về phần Tiêu Thanh. "Giám đốc Hứa, vợ tôi đi vệ sinh lâu như vậy vẫn chưa quay lại. Cô đi xem cô ấy có say hay không."
Tiêu Thanh có chút lo lắng nói.
Hứa Thanh Lam nói được, đứng dậy và ra khỏi phòng riêng. "Mới một lúc không thấy vợ thôi mà đã lo lắng như vậy rồi, thực sự không có tiền đồ
Ngô Tuệ Lan trừng mắt nhìn Tiêu Thanh.
Mục An Phong nói: "Anh rể quan tâm đến chị như vậy. Mẹ nên vui mừng mới phải." "Con thì biết cái gì?"
Ngô Tuệ Lan tức giận nói: "Đàn ông phải có tham vọng, trong mắt chỉ có phụ nữ. Đó là một người đàn ông không có tiền đồ, chính là như bố con đấy. Trong mắt chỉ có mẹ, nghe lời mẹ răm rắp, con nói bố con xem, ông ấy có tiền đồ không? Cái nhà này ấy à, còn không phải dựa vào bà này à?" "Đúng vậy, đúng vậy!"
Mục An Minh cười nói.
Sau đó răn đe Tiêu Thanh: "Con từng cầm súng, từng chiến đấu, sức lực mạnh. Lại có thể chiến đấu, thật ra cũng có tiền đồ, trong mắt đừng chỉ có Thiên Lam, phải biết cách kiếm tiền. Kiếm thật nhiều tiền cho Thiên Lam và bố mẹ vợ tiêu biết chưa?" "Con biết rồi bố"
Tiêu Thanh mỉm cười.
Ngay lúc này, Hứa Thanh Lam vội vàng chạy trở lại phòng riêng. "Không ổn rồi! Tổng giám đốc mất tích rồi! Gọi điện thoại cho cô ấy có chuông nhưng không có người nghe, cũng không biết cô ấy đã chạy đi đâu!" "Cái gì!"
Mọi người giật mình, tất cả đều đứng lên.
Tiêu Thanh lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi cho
Mục Thiên Lam.
Quả nhiên là có chuông nhưng không có người nghe. "Nhạc chuông của vợ tôi khá lớn, ở trong nhà vệ sinh có nghe thấy nhạc chuông của cô ấy không?"
Tiêu Thanh hỏi,
Hứa Thanh Lam lắc đầu một cách máy móc: "Tôi ở nhà vệ sinh gọi rồi, không nghe thấy nhạc chuông, tôi nghĩ ngờ liệu cô ấy có đi vào nhà vệ sinh nam hay không, tôi còn tìm người đi vào giúp tôi nghe xem có tiếng chuông không, nhưng ở trong nhà vệ sinh nam cũng không có tiếng chuông.
Tiêu Thanh đột nhiên trở nên lo lắng.
Một điềm báo dữ dội ập đến trái tim anh. "Thiên, Vĩnh Chí, hai người đi kiểm tra camera giám sát với tôi, những người khác đi tìm ở các phòng khác cho tôi, cho dù phải lục tung cũng phải tìm được chị dâu của các cậu!" "Vâng! Đại ca"
Binh bich!!!
Một nhóm người lao ra khỏi phòng. Ngô Tuệ Lan lo lắng dậm chân. "Thiên Lam thật là, làm sao lại có thể biến mất ở nhà vệ sinh, thật sự làm người ta lo lắng muốn chết!"
Mục An Phong kinh hoàng: "Liệu có ai đó thèm muốn vẻ đẹp của chị gái con, kéo chị ấy vào phòng riêng nào không?"