Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Thanh mỉm cười: “Tôi đã từng cứu chủ tịch của giải trí Ưng Hoàng, có thời gian tôi sẽ đi làm chuyện này. Cậu tiếp tục thu mua và nghe ngóng tin tức đi, còn tám cây nhân sâm nghìn năm kia thì giao cho tôi” 

“Vâng, đại ca” 

Tần An rời đi. 

Tiêu Thanh trở về nhà. 

Bởi vì tu luyện cần phải yên tĩnh, cho nên trong khoảng thời gian tu luyện này anh đã sống ở ngôi biệt thự nhỏ đã mua ở vùng hẻo lánh. Bây giờ vị thuốc đã tu luyện xong, anh mới có thể về thăm người nhà. 

“Bố, bố về rồi!” 

Ngay khi vừa về đến nhà bé Doanh đã dang rộng hai tay chạy về phía anh. 

Tiêu Thanh ôm bé Doanh vào lòng, cười hỏi: “Có nhớ bố không?” 

“Có a” Bé Doanh nói với giọng non nớt: “Mẹ nói bố đi tu luyện rồi, có phải bố sẽ luyện thành thần tiên không?” 

Xì. 

Tiêu Thanh bật cười. 

“Đúng vậy, bố muốn luyện thành thần tiên để đưa bé Doanh lên trời hái trăng” “Ôi ôi! Vậy thì bé Doanh sẽ phấn khích lắm!”. 

Cô bé vỗ tay vui mừng. 

“Anh trai con đâu rồi?” Tiêu Thanh không nhìn thấy bé Lạc liền hỏi. 

Mục An Minh ngồi trên sô pha nói: “Bé Lạc cứ dính lấy Thiên Lam, biết tin Thiên Lam phải đi Cẩm Châu thể là cũng đòi đi theo. Thằng bé nói là đi theo để bảo vệ mẹ, sợ mẹ bị bắt nạt, bé Lạc ngoạn quá đi”. 

Tiêu Thanh nghe vậy trong lòng cũng ấm áp, anh hỏi: “Thiên Lam đi Cẩm Châu làm gì thế ạ?” 

“Sản phẩm của Thiên Lam không có danh tiếng, mặc dù đã bắt đầu bán nhưng doanh số không tốt, Thiên Lam và Ngọc Huyên đi Cẩm Châu để tìm người nổi tiếng làm người đại diện. Trước tiên phải quảng cáo, đợi có tiếng tăm rồi thì sẽ dễ nói chuyện với nhà phân phối, hàng hóa cũng sẽ dễ bán” Mục An Minh nói. 

Tiêu Thanh bế bé Doanh lên, nói: “Vừa hay con cũng định đi Cẩm Châu một chuyển, con dẫn theo bé Doanh đi luôn, bố mẹ ở nhà chú ý an toàn nhé”. 

Sau khi dặn dò vài câu, Tiêu Thanh dẫn theo bé Doanh, xuất phát đi Cẩm Châu. 

Dương Thành cách Cẩm Châu rất gần, đi máy bay gần một giờ đồng hồ là đến rồi. 

“Ôi, bố ơi, ở đây có nhiều nhà cao tầng quá!” 

Cô bé nhìn xung quanh với vẻ mặt kinh ngạc. 

“Bố đưa bé Doanh đi tìm mẹ và anh trai trước, sau đó sẽ đưa con đi chơi có được không?” 

“Được ạ, con muốn đến tòa nhà cao nhất để chơi” 

Tiêu Thanh thơm cô bé một cái, sau đó gọi điện thoại cho Mục Thiên Lam hỏi địa chỉ, rồi bắt xe taxi dẫn theo bé Doanh đến đó. 

Lúc này, tại địa điểm quay quảng cáo. 

Mục Thiên Lam đang đau khổ cầu xin người nổi tiếng nhất nhì của Cẩm Châu là Lâm Mạn Ngọc: “Chị Ngọc, mười tám tỷ phí đại diện, chúng tôi đã thanh toán cho chị rồi. Bây giờ mới quay được một nửa chị lại bảo không quay nữa, không phải là đã lãng phí tiền của chúng tôi sao?”. 

Lâm Mạn Ngọc xoa đầu gối, tức giận nói: “Kế hoạch quay chó chết của các cô hại tôi bị ngã, đầu gối thâm tím hết cả, hai ngày nữa tôi còn phải đi tham gia họp báo điện ảnh, đến lúc đó tôi mà mặc váy ngắn, để cho người ta nhìn thấy còn tưởng rằng đời sống của tôi hỗn loạn, quỳ đến đen cả đầu gối. Điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của tôi, các cô có biết không?” 

“Vì vậy, tôi sẽ không quay quảng cáo cho các cô nữa, trừ phi cô bồi thường thiệt hại cho tôi ba mươi tỷ” 

“Ba mươi tỷ?” Lưu Ngọc Huyên không làm nữa: “Vậy thì chúng ta hủy hợp đồng đi, cô trả lại cho chúng tôi mười tám tỷ, để chúng tôi tìm người khác.” 

“Cút” Lâm Mạn Ngọc trực tiếp bày ra vẻ mặt không tốt: “Cô muốn hủy hợp đồng là hủy à, cô coi giải trí Ưng Hoàng của chúng tôi là gì? Một công ty nhỏ như vậy mà dám nói ra lời này, cô có tin là giải trí Ưng Hoàng sẽ khiến cho sản phẩm của các cô không bán được ra thị trường không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK