Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hổ cũng là một người tài cao, gan cũng lớn, lập tức bước lên trước: “Là tôi 

đánh” 

“Đúng đó boss, chính là anh ta đánh tôi!” Lâm Mạn Ngọc thở phì phì nói. 

Cố An Kỳ đưa tay ra hiệu cho cô ta không cần nói tiếp, sau đó nhìn Hổ hỏi: “Vì sao lại đánh nghệ sĩ dưới trướng công ty tôi?” 

“Cô ta đẩy ngã chị dâu của tôi, khiến chân của chị dâu bị thương, còn ra tay đánh con gái của đại ca tôi, loại đàn bà chanh chua như cô ta chẳng lẽ không nên đánh sao?” Hổ mạnh mẽ trả lời. 

Lâm Mạn Ngọc không kìm được cơn tức, nói: “Nếu cô ta không cản đường tôi thì tôi sẽ đẩy ngã cô ta sao? Con gái cô ta mà không uy hiếp tôi thì tôi sẽ ra tay đánh nó sao? Một đám người nghèo kiết hủ lậu, chẳng khác gì bãi phân cho, tôi đụng cũng không muốn đụng, bọn họ cứ đứng chắn trước mặt tôi, tôi không nhịn được nữa nên mới đây cô ta ra, nếu không tự dưng tôi đẩy cô ta làm gì chứ?” 

“Đây chính là phẩm chất của nghệ sĩ thuộc công ty cô sao?” Hổ cười lạnh nói với Cố An Kỳ: “Loại phụ nữ như thế này, có muốn tôi cho cô ta nổi tiếng trên mạng bằng scandal, để tất cả mọi người dùng mạng đều có thể đánh giá cô ta không?” 

“Anh dám!” Lâm Mạn Ngọc quát: “Anh mà dám quay phim lại tung ra ngoài, boss của tôi chắc chắn có thể khiến anh biến mất!” 

“Cô nói xem tôi có dám không?” 

Hổ lấy điện thoại di động ra định quay phim. 

Cố An Kỳ lạnh lùng mở miệng: “Tôi khuyên anh tốt nhất là đừng gây chuyện, hơn nữa, xin lỗi nghệ sĩ của công ty tôi, tôi có thể chọn cách xử lý nhẹ nhàng cho anh, nếu không hậu quả mà anh gặp phải sẽ rất khó coi đấy” 

Hổ cười nhạo: 

“Bảo tôi xin lỗi á? Cô có nhầm không đấy?” 

“Anh chắc chắn sẽ không xin lỗi?” Cố An Kỳ nheo mắt. 

Hổ xị mặt xuống: “Muốn tôi xin lỗi ấy à? Các người còn chưa có tư cách đó đâu.” 

Cố An Kỳ lập tức nhếch miệng cười, giọng nói lạnh lùng: “Lấy vũ khí ra” 

Cô ta vừa dứt lời... 

“Cạch cạch cạch!” 

Gần trăm họng súng đen ngòm được rút ra, nhao nhao chỉ về phía Hổ. 

“Cái này.” 

Hổ bối rối. 

Anh không ngờ rằng người ở Cẩm Châu này lại có nhiều sáng được như vậy. 

Nếu như chỉ có một mình anh thì anh cũng chẳng có gì phải sợ hãi, nói thế nào thì anh cũng đã xông pha bao nhiêu lần mưa bom bão đạn, mới có chừng trăm khẩu súng còn chưa dọa được anh. 

Nhưng mà vẫn còn ba người Mục Thiên Lam, Lưu Ngọc Huyên, bé Lạc ở đây. 

Anh sợ mình mà hành động thì sẽ không thể đảm bảo được an toàn của bọn ho. 

Dù sao thì viên đạn bay cũng không có mắt, nếu như có một viên bắn trúng bọn họ thôi, cũng có thể cướp đi mạng sống của họ bất cứ lúc nào. 

Anh không dám lấy tính mạng của bọn họ ra để đùa giỡn. 

“Ha ha!” Lâm Mạn Ngọc cười to: “Sợ rồi đúng không? Có gan thì anh điên cuồng như lúc nãy cho tôi xem!” 

“Cái thứ gì không biết, thế mà cũng dám giả vờ anh hùng trước mặt boss nhà tôi, con mẹ nó anh giả vờ tiếp đi?” 

“Sức mạnh ban nãy đâu rồi? Kiên cường lên đi chứ!” 

“Có!” 

Hổ thật sự muốn cho người phụ nữ này một đấm đi đời. 

Lúc này, Cố An Kỳ lại hỏi: “Hỏi anh một lần nữa, xin lỗi không?” 

Hổ hơi cắn môi. 

Muốn anh phải xin lỗi người đàn bà chanh chua như thế này, anh không muốn! 

Vì vậy anh bèn nói: “Các người đợi đấy, đại ca của tôi đang đến rồi!”. 

Cố An Kỳ tò mò: “Đại ca của anh là ai thể? Nói tên ra xem tôi có biết không?” 

Hổ ngạo nghễ trả lời: “Đại ca của tôi là người mà cô không thể chọc vào nồi. 

Khuôn mặt của Cố An Kỳ lập tức lạnh đi, chỉ chỉ cô gái đứng bên cạnh mình nói: “Người chị em họ Hoắc này của tôi ở Cẩm Châu cũng coi như một trong số những người rất mạnh rồi, chẳng lẽ đại ca của anh còn có thể mạnh hơn cả nhà họ Hoắc này à?” 

Cơ thể của Hổ run lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK