Ngô Tuệ Lan bay ra ngoài và đập vào tường. Bà ta ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.
“Muốn chết!”
Tần An ở một bên, sắc mặt giận dữ, điên cuồng đấm tới.
Người đàn ông cầm đầu bắt lấy nắm đấm của anh, dùng sức đẩy mạnh một cái khiến Tần An lùi lại.
“Đừng tự tìm chết nữa.”
Người đàn ông cầm đầu lạnh lùng nói, nhìn về phía Mục Hải Long: “Đi thôi”.
“Anh không đưa tôi đến pháp trường sao?” Mục Hải Long yếu ớt hỏi.
Người đàn ông cầm đầu tức giận nói: “Thích đi hay không thì tùy”
Nói xong, anh ta dẫn đầu xoay người rời đi.
“Mau đi thôi!” Lý Nam Hương kéo Mục Hải Long đi theo.
“Không được đi! Các người không được đi!”.
Ngô Tuệ Lan gào thét như thể bị mất bốn trăm năm mươi nghìn tỷ. Ngay sau
đó bà ta gọi điện thoại cho Tiêu Thanh nói rõ tình hình.
“Cái gì?”
Tiêu Thanh vô cùng ngạc nhiên.
"Con rể, tên súc sinh Mục Hải Long này, nó phạm nhiều tội nghiệt như vậy, bắn. chết mười lần còn được, sao nó lại được thả chứ? Ai đã cứu nó vậy?”
“Để con hỏi thăm xem sao?
Tút tút...
Tiêu Thanh cúp điện thoại, ngay sau đó anh vận dụng quan hệ để hỏi thăm.
Nhưng không ai dám nói.
Tiêu Thanh có thể đoán được đại khái là ai đã phóng thích Mục Hải Long.
Vì vậy, anh mua vé máy bay và khởi hành đến Sơn Nam ngay trong đêm.
Về phần Mục Hải Long và Lý Nam Hương.
Bọn họ được đưa vào phòng tổng thống của khách sạn Hilton.
Vừa bước vào, một thanh âm ngạc nhiên vui mừng vang lên.
“Anh Hải Long, bác dâu cả, cuối cùng mọi người cũng ra ngoài rồi!”
"Hải Linh?"
Mục Hải Long và Lý Nam Hương kinh ngạc.
"Em là người đã cứu bọn anh?" Mục Hải Long hỏi.
“Không sai, là Hải Linh đã cứu hai người!” Trương Thanh Hoa nói: "Bạn trai
của Hải Linh rất có thực lực, Hải Linh khổ nhọc cầu xin cho nên cậu ta mới hứa sẽ
cứu hai người, cũng vì thế mà Hải Linh đã phải chịu đựng không ít, một ngày ba lần, bị giày vò nhiều đến cỡ nào. Bây giờ hai người đã được ra ngoài, có phải là
nên cảm ơn Hải Linh nhà tôi không?”
Mục Hải Long cười ha hả: “Phải cảm ơn chứ! Con quyết định cho Hải Linh sau ngàn tỷ!”
“Chỉ cho sáu ngàn tỷ?” Trương Thanh Hoa không vui nói: “Nhiêu đó quá ít, tối thiểu cũng phải một trăm năm mươi ngàn tỷ thì mới hợp lý”
Đột nhiên Lý Nam Hương tức giận nói: “Trương Thanh Hoa, cô đừng có đòi hỏi, cho các người sáu ngàn tỷ chi tiêu, còn đòi một trăm năm mươi ngàn tỷ, sao cô không đi chết luôn đi?”.
Mục Hải Linh xị mặt xuống: “Bác dâu cả, đừng quên rằng nếu con có thể cứu được bác và anh Hải Long thì cũng có thể đưa hai người vào lại. Huống chi nếu hai người ở ngoài này mà không có sự bảo vệ của con thì hai người cũng sẽ như chuột chạy qua đường, ai cũng muốn giết mà thôi!”.
“Đưa con một trăm năm mươi ngàn tỷ, con sẽ đưa hai người đến Cẩm Châu ngay lập tức, nếu không thì đừng trách con tống hai người vào lại nơi đó.”
“Cô.”
"Được rồi mẹ" Mục Hải Long cười nói: “Một trăm năm mươi ngàn tỷ thì một trăm năm mươi ngàn tỷ, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà. Nếu không nhờ Hải Linh cứu mạng, suýt nữa con đã đưa hết bốn trăm năm mươi ngàn tỷ cho con mẹ Ngô Tuệ Lan đó rồi”
Tuy nói như vậy nhưng anh ta vẫn ghi nhớ mối thù này.
“Quả nhiên anh Hải Long vẫn là người hào phóng” Mục Hải Linh vô cùng vui vẻ, nói: "Chuyên cơ đã được chuẩn bị xong, bà nội và bác cả đều ở trên máy bay, chúng ta đi Cẩm Châu ngay trong đêm, để tránh tình hình thay đổi”
Sau đó, một đám người cấp tốc rời đi.