Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên là một chiếc hộp rỗng tuếch không có gì cả. “Tiêu Thanh!”

Thẩm Văn Đại tức sùi bọt mép, quay người lại, tiếng nói phát ra từ kẽ răng: "Dám giở trò với bọn tao à, mày chết chắc rồi!”

Lời nói ông ta vừa dứt.

Ầm ầm ầm!

Thứ âm thanh dày đặc của tiếng bánh xe nghiền nát mà tới.

Ngay sau đó!


Một tiếng còi vang lên. “Người phía đối diện nghe cho rõ đây. Mặc cho mấy người là ai, dừng suy nghĩ cướp đoạt Sâm Huyết Rồng ngay lập tức, nếu không lửa đạn không có mắt, bị nổ chết thì hậu quả tự chịu

Sau lời nói đó, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.

Chỉ thấy chi chít xe chiến đấu, từng xe nổi đuôi nhau đi tới. Trên mỗi xe đều có một ống pháo bằng tầm cánh tay. Những ống pháo này đang chỉ về phía nhà đấu giá, cũng chính là nhằm vào đám người của Vương Thiên Nam. . Ngôn Tình Ngược

Ứng ực

Nhìn thấy cảnh tượng này nhóm người Vương Thiên Nam không khỏi nuốt ngụm nước miếng, cả người run lẩy bẩy, chấn động, kinh ngạc.

Mặc dù bọn họ người nào người nấy đều là các Tôn Sư cấp bậc cao thủ, đạn bắn cũng không bị thương.



Nhưng những chiếc xe chiến đấu này được trang bị toàn là pháo, họ dù có lợi hại ra sao thì cũng vẫn là người, khả năng phòng thủ có hạn. Có thể gánh được đạn không sai, nhưng cũng phải xem số lượng. Nếu số lượng lớn cũng có thể bắn xuyên qua lớp phòng thủ và đe dọa tới tính mạng bọn họ chứ chưa nói đến những đạn pháo bắn ra từ những khẩu pháo kia.

Chỉ cần một quả đạn thôi cũng đủ lấy đi tính mạng rồi.

Hơn nữa còn có nhiều pháo đang nhắm vào họ như thể, có thể không sợ sao? “Đừng bắn! Đừng bắn!”

Đám người của Thẩm Văn Đại lũ lượt giơ hai tay lên hét lớn. “Chúng tôi không cướp Sâm Huyết Rồng đâu!” “Đừng bắn pháo vào chúng tôi!” “Chúng tôi không cướp Sâm Huyết Rồng nữa là được chứ gì?”

Ngay cả người của Thương hội Nhật Bản cũng sợ hãi đến nỗi giơ hai tay lên đứng im, thở cũng không dám thở mạnh. “Trong vòng ba giây tất cả phải lùi xuống cho tôi, ôm đầu ngồi xổm xuống. Bất kể là ai, có máu mặt đến đâu cũng vô dụng, bắt buộc phải làm theo yêu cầu của tôi, nếu không hậu quả tự chịu! "Ba!" "Hai!"

Chỉ trong thời gian hai giây, người của Thẩm Văn Đại đã tránh sang một bên, ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

Trong những người này bất luận là Thẩm Văn Đại hay Vương Thiên Nam, thậm chí là người của Thương hội Nhật

Bản thì đều có máu mặt và có hậu thuẫn.

Nhưng trong giờ phút này không ai trong số họ lại dám kiên cường chống lại.

Suy cho cùng việc đi cướp đồ đã là chuyện không hợp với đạo lý, thậm chí còn là phạm pháp. Hơn nữa dưới ánh mắt của mọi người, họ lấy đâu ra tự tin mà dám dùng quan hệ ra giải quyết chứ?

Hơn nữa người kia đã nói cứng rắn như vậy, còn đem xe chiến đấu đến thì chắc hẳn quan hệ cũng không kém họ là bao.

Nên vẫn cứ thành thật ngồi đó thì hơn.

Bố của Ngụy Văn Huy là Phó soái của Cục chiến tranh Đông Dương, ngay cả Ngụy Văn Huy cũng không dám họ he sử dụng quan hệ thì người khác lại càng không. “Ngoan ngoan chút cho tôi, ai dám động đậy, nổ chết người đó!”

Ở trong chiếc xe chiến đấu dẫn đầu có một người đàn ông uy vũ cầm chiếc loa nói câu này, sau đó quát lên: “Dừng lại!”

Trong tích tắc!

Toàn bộ xe đều dừng lại.

Người nọ lập tức xuống xe, đến trước mặt Tiêu Thanh, kh mình cúi chào.

Tiêu Thanh cũng cúi chào đáp lại.

Người đàn ông đó mỉm cười: “Anh Tiêu, xe chiến đấu chạy thì chậm mà đường lại tắc nên đến muộn”

Ngay sau khi dứt lời, người nhà họ Thẩm và cả người của Ngụy Văn Huy, Đỗ Thiên Sinh lúc này mới vỡ lẽ tại sao Tiêu Thanh lại hiên ngang không sợ bị cướp mất Sâm Huyết Rồng như vậy. Thì ra là tìm cả đoàn xe chiến đấu đến hộ tống!

Có những người này hộ tống này thì ai mà dám cướp chứ?

Nếu cướp thì đúng là không sợ chết mà. “Không muộn”


Tiêu Thanh mỉm cười, nhìn về phía Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai và nói: “Giờ cháu phải đi ra sân bay quay về Hồ Hải cứu Thiên Lam. Mọi người muốn ở lại nhà họ Thẩm hay quay về?” “Bọn dì cùng về với cháu”


Thẩm Thị Đông nói.


Tiêu Thanh đồng ý rồi dẫn hai người và người đàn ông hồi nãy đi về phía trước.


Lúc đi ngang qua Thẩm Văn Đại, Tiêu Thanh đột ngột dừng bước, lấy ra cuộn vải màu vàng đưa ra trước mặt ông ta, sau đó thản nhiên nói: “Sâm Huyết Rồng ở đây, ông có muốn cướp không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK