“Cái gì?”
Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh, nghe những lời này bèn rụt rè hẳn. “Bố cậu là vệ sĩ của Long chủ ư?" Ngô Tuệ Lan rụt rè hỏi. “Không sai!”
Nhậm Thiếu Bân ngạo mạn nói: “Bố tôi là vệ sĩ của Long chủ, đủ dọa chết mấy người chưa?"
ỰC!
Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh, đều nuốt mạnh nước bot. “Sợ chưa?” Trịnh Phi cười khẩy hỏi. “Cái đó...
Ngô Tuệ Lan cười ngượng ngùng: “Mấy cô cậu cứ xem những lời vừa nãy tôi nói chỉ là bóng gió thôi!”
Nói xong, bà ta kéo Mục An Minh định rời đi. “Mãng chửi cậu đây như một con chó, bộ muốn bỏ đi là có thể đi sao?"
Nhậm Thiếu Bân phẫn nộ nói. Rồi đỉnh cho một cái tát lên mặt Ngô Tuệ Lan. "Á!"
Ngô Tuệ Lan sợ đến mức quay đầu tránh qua một bên.
Chính vào lúc cái tát của Nhậm Thiếu Bân sắp đánh lên mặt Ngô Tuệ Lan, một cánh tay đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu ta.
Không sai!
Chính là Tiêu Thanh! “Đệch bố nó! Thả tay tôi ra!” Nhậm Thiếu Bân hét lớn.
Râm!
Tiêu Thanh không nói lời nào, một cú đấm đánh thẳng vào mặt cậu ta, một miệng máu và vài cái răng bay văng ra ngoài. "Á á á!"
Nhậm Thiếu Bân đau đến mức khuôn mặt nhăn nhó, rít một hơi lạnh. “Anh điên rồi, mau thả cậu Nhậm ra!”
Trịnh Phi nổi giận nói: “Cậu Nhậm là con trai của cao thủ đại nội, anh dám đánh anh ấy, thì có bao nhiêu cái mạng để chết hả?” “Mau thả cậu Nhậm ra cho tôi ngay! Nếu không buông tay thì tôi đánh chết vợ anh ngay!”
Nói xong, cô ta cầm túi xách, nổi giận đùng đùng chạy về phía Mục Thiên Lam.
Râm!
Tiêu Thanh một chân đá bay Nhậm Thiếu Bân, xông đến Trịnh Phi, một tay bóp cổ cô ta, ấn cô ta xuống đất. “Anh muốn làm gì?”
Trịnh Phi hoảng hốt hỏi.
Tiêu Thanh cắn răng nói: “Vừa nãy tôi thấy cô lấy túi xách đánh vợ tôi, còn tát lên mặt vợ tôi nữa, tôi sẽ hoàn trả lại cho thứ tiện nhân như cô gấp trăm gấp ngàn lần!” Lời nói vừa dứt.
Tiêu Thanh từng cải tát từng cái tát, tát thật mạnh lên mặt Trịnh Phi. "Bop!" "Bop!" "Bop!"
Mỗi một cái tát giáng xuống, tiếng vang rất lớn, giống như tiếng sấm vậy.
Khuôn mặt của Trịnh Phi bị sưng lên như đầu heo chỉ trong chốc lát, vả lại còn có máu chảy từ trong mũi và miệng ra, cô ta muốn hét lên nhưng những cái tát của Tiêu Thanh quá dữ dội. Muốn hét cũng không hét thành tiếng được. “Mẹ kiếp! Nặng tay quá!”
Nhiều người nhìn thấy vậy cũng muốn nổ tung da đầu.
Nhậm Thiếu Bân càng gào thét lên như điên: “Dừng lại! Tôi nói anh dừng lại! Anh có nghe thấy không hả?”
Mặc cho cậu ta có gào thét như nào thì Tiêu Thanh cũng không dừng tay. “Đệch bổ nó!”
Nhậm Thiếu Bân rút điện thoại ra: “Vừa hay bố tôi đang ở Bắc Thanh, đang áp giải một tên trọng phạm về Sơn Nam. Tôi sẽ gọi cho bố tôi đến ngay, đánh chết thứ chết tiệt như anh!”
Nói xong, cậu ta bấm gọi đi.
Nghe những lời này, Mục Thiên Lam bỗng rùng mình, vội vàng khuyên bảo: “Tiêu Thanh, đừng đánh nữa. Em thấy hả dạ rồi, đừng đánh nữa được không? Em không hy vọng anh vì em mà đắc tội với quyền thế, rồi đem đến phiền phức cho anh.
Cô rất sợ hãi.
Con trai của vệ sĩ hoàng cung, mối quan hệ chắc hẳn khá rộng và kiên cố, cô nhận thấy Tiêu Thanh không nên đắc tội.
Dù sao cũng là vệ sĩ đại nội, là vệ sĩ của Long chủ, suốt ngày ở bên cạnh Long chủ, chắc chắn kết giao được rất nhiều nhân vật to bự. “Đúng đó Tiêu Thanh, đủ rồi, đừng đánh nữa, nếu không bố cậu ta mà đến thì chúng ta sẽ mắc họa đó.” Ngô Tuệ Lan cũng sợ hại khuyên nhủ.
Nhưng, Tiêu Thanh không hề dừng tay. “Bà xã, bố mẹ à, đừng sợ, dám đánh Thiên Lam như thế thì con nhất định sẽ bắt họ phải trả giá đắc!”
Thái độ của Tiêu Thanh cực kỳ cứng rắn.
Anh gặp qua Long chủ vài lần, người trong hoàng cung anh cũng quen, cũng rất khách sáo với anh, không ai không cung kính gọi anh một tiếng “thần soái”.
Cho dù hiện tại, anh đã không còn là thần soái, nhưng anh tin rằng cần nể mặt thì người trong đại nội vẫn sẽ phải nể thôi.
Huống chi là nhóm người này, đánh vợ anh trước, còn ngông nghênh hống hách, anh xử lý bọn họ, người của đại nội đến rồi thì cũng không dám cãi lý với anh.
Rất nhanh, một miệng răng của Trịnh Phi, đều được Tiêu Thanh tát bay vắng đi mất, Tiêu Thanh mới dừng tay.