Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô gầm lên như một con sư tử cái. 

Bất cứ ai làm mẹ cũng đều tức giận và xót xa khi chứng kiến cảnh con mình bị xách lên như vậy. 

Trương Tử Hào dí súng vào đầu bé Lạc, hét lên: “Kêu chồng cô lùi ra xa một chút, đợi bọn tôi rời khỏi Cẩm Châu, sau khi đến Đông Nam Á, bọn tôi sẽ tự động thả con cô ra. Nếu dám cả gan không nghe lời, trước tiên tôi sẽ đập bể đầu con trai của cô, tiếp đó là đến đầu con gái của cô!” 

Mục Thiên Lam nghe xong thì sốt ruột đến mức bật khóc. 

Nếu bé Lạc và bé Doanh bị bắt làm con tin, sau đó bị đưa sang Đông Nam Á, nhẹ nhất là bị bán đi, nghiêm trọng nhất là bị người ta giết chết. Sao cô có thể để cho người khác mang con mình đến Đông Nam Á đây? 

Nhưng nếu không đồng ý, mạng sống của bé Lạc và bé Doanh sẽ bị đe dọa. Trong lúc nhất thời, cô không biết phải làm thế nào. 

“Thả con tôi ra, tôi sẽ không giết ông, đây là cơ hội duy nhất để ông giữ lại mạng sống, bằng không tôi sẽ ra tay bất chấp tính mạng của con mình, các người có bao nhiêu người thì tính bấy nhiêu người, toàn bộ đều phải chết!” Tiêu Thanh lạnh lùng nói. 

Trương Tử Hào cười gằn: “Tao sẽ không để mày lừa tao đâu, với lại tạo cá là mày không dám làm thế. Hai đứa con của mày đáng yêu dễ thương như vậy, mày đành lòng mặc kệ sống chết của tụi nó ra tay với bọn tao sao?” 

“Ông.” Khuôn mặt Tiêu Thanh tối sầm vì tức giận. “Ha ha!” Trương Tử Hào dữ tợn cười lên. Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên. “Sống tốt sống khỏe thì không chịu? Mắc gì cứ phải tìm đường chết thế?” 

Lời này vừa dứt, mọi người lập tức nhìn về phương hướng phát ra âm thanh. 

Chỉ thấy một cô gái mặc quần áo thể thao, đội mũ lưỡi trai trên đầu, tay chắp sau lưng, dẫn theo hai ông già đi ra từ trong núi. 

“Mẹ kiếp, cô là cái thá gì mà lại chạy tới đây xen vào chuyện của người khác? Chán sống rồi hả?” Trương Tử Hào quát lên. 

Sắc mặt cô gái đội mũ lưỡi trai trở nên giận dữ, cô ta lạnh lùng nói: “Một lát nữa có chết thì đừng cầu xin tôi tha mạng” 

Dứt lời, cô ta đi đến bên cạnh Tiêu Thanh, vỗ vai anh cười nói: “Chú em, gặp phải khó khăn gì hả, cần chị đây giúp đỡ gì không?” 

“À còn nữa, đây là con của cậu à? Sao mà xinh xắn đáng yêu khiến người ta vừa nhìn. đã thích thể?”. 

Tiêu Thanh im lặng. 

Vì sao cô em họ này lại không được bình thường thế nhỉ! 

“Tiêu Thanh, cô ấy là...?” Mục Thiên Lam hỏi. 

Tiêu Thanh nói: “Ông nội của cô ấy đã khống chế ông ngoại của anh, theo vai vế thì cô ấy là em họ của anh”. 

“Ồ” Mục Thiên Lam gật đầu. Tiêu Thanh hỏi: “Sao cô lại tới đây?” 

Thẩm Ngọc Phi ngạo nghễ nói: “Trương Tử Hào điều người đến Đông Nam Á đối phó với cậu, tôi biết được tin này cho nên mới đến Cẩm Châu để giúp chú em đỏ” 

Giúp đỡ Tiêu Thanh là giả, không muốn cao thủ của Liên minh Thiên Địa bị Tiêu Thanh tiêu diệt mới là thật. 

“Mẹ kiếp cô là ai vậy?” Trương Tử Hào giận dữ hỏi. 

Thẩm Ngọc Phi quát: “Trợn to mắt chó của ông lên mà xem tôi là ai, ông là cái thá gì chứ, dám nói với tôi như thế là chán sống rồi phải không?” 

Dứt lời, Thẩm Ngọc Phi lấy một thứ bằng vàng sáng bóng từ trong túi giơ lên cao. Đó là một chiếc nhẫn đại bàng đầu hổ được làm bằng vàng nguyên chất. Vừa nhìn thấy, đột nhiên Tát Mãn và Bào Nhĩ run lên, bọn họ lập tức quỳ xuống đất. “Thuộc hạ tham kiến Minh chủ!” “Cái gì!” 

Trương Tử Hào nhảy dựng lên. “Cô cô cô là Minh chủ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK