Tiêu Thanh ngắt lời Cao Bằng Trạch. “Ừm... Đúng vậy!
Cao Bằng Trạch mỉm cười và gật đầu. “Lão Cao, đã lâu không gặp, ngồi ở bên cạnh đi chúng ta uống hai chén”
Tiêu Thanh vỗ nhẹ vào chỗ ngồi ở bên cạnh.
Mục An Phong lập tức đứng dậy và nhường lại vị trí cho Cao Bằng Trạch. “Đại ca, tôi kính ngài!”
Cao Bằng Trạch rót một ly rượu cho Tiêu Thanh, Tiêu
Thanh ngồi, nhưng ông ta lại không dám ngồi, cứ đứng ở đó kính rượu cho Tiêu Thanh.
Mạnh Hạo Nhiên, ông cụ Mạnh cùng tất cả những người của nhà họ Mạnh và nhà họ Ngô, trong mắt của bọn họ đều là tro tàn.
Vốn dĩ bọn họ muốn lợi dụng Cao Bằng Trạch để tiêu diệt Hoắc Thiệu Đông rồi sau đó sẽ trừng trị Tiêu Thanh. Không ngờ chỗ dựa lớn nhất của bọn họ là Cao Bằng Trạch ở trước mặt Tiêu Thanh lại giống như một đầy tớ, điều đó khiến cho bọn họ vô cùng ngạc nhiên, bắt đầu nghi ngờ có phải ông trời đang trêu người không! “Tiêu Thanh, lữ đoàn Cao lớn tuổi hơn anh. Khi anh là tiểu đội trưởng thì chắc người ta cũng ở cấp tiểu đoàn hoặc là cấp trung đoàn, tại sao lại không bằng một tiểu đội trưởng như anh?”
Mục Thiên Lam nói ra nghi ngờ ở trong lòng.
Khi nghe thấy câu hỏi này của cô, mọi người cũng cảm thấy lời nói của Tiêu Thanh có vấn đề. “Bà xã, là như thế này.
Tiêu Thanh giải thích: “Bốn năm trước, trong trận chiến với Hưng Hạ, lão Cao đã mắc một sai lầm nghiêm trọng và bị giảng cấp xuống tiểu đội của anh, trở thành một đội cảm tử cùng với những người anh em trong tiểu đội của anh. Anh là tiểu đội trưởng, tất cả mọi người đều phải nghe lời anh, dưới sự dẫn dắt của anh, đội của bọn anh đã xâm nhập vào ban chỉ huy ở hậu phương của kẻ thù, tiêu diệt ban chỉ huy của kẻ địch và giết chết người chỉ huy của bọn họ. Bởi vì lão Cao được phục chức cho nên ông ta rất biết ơn anh, cũng vì thế mà gọi anh là đại ca” “Đúng, đúng! Chính là như vậy!” Cao Bằng Trạch gật đầu liên tục.
Đúng là lúc đó ông ta phạm sai lầm nên bị cách chức, sau đó gia nhập đội cảm tử, Tiêu Thanh đã tự mình dẫn dắt đội cảm tử đến hậu phương của quân địch và tiêu diệt ban chỉ huy. Chuyện này không phải là tin đồn vô căn cứ, đây là sự thật. Dù cho tiểu đội là giả.
Sau khi nghe xong, Mục Thiên Lam hoàn toàn bị kinh “Hóa ra chồng của tôi là siêu anh hùng sao?”
Trong ấn tượng của cô.
Tiêu Thanh vẫn luôn là một thanh niên nông thôn chăm chỉ, có năng lực, nhẫn nhục chịu khó.
Khi mới kết hôn với anh, cô đặc biệt phản cảm, dù sao thì cô không có cơ sở tình yêu với Tiêu Thanh. Hơn nữa, Tiêu Thanh là một công nhân chuyển gạch ở công trường, cô cảm thấy mình đã sai khi kết hôn với một công nhân như vậy.
Nhưng dần dần, theo thời gian, cô thấy mình không hề sai.
Bởi vì Tiểu Thanh rất khỏe, sức lực lại lớn, có thể liên được phòng khách, xuống được nhà bếp. Quan trọng nhất là anh đổi xử với cô rất tốt, không bao giờ muốn đánh mắng cô, cho dù cô có mắng anh mỗi ngày, anh cũng không bao giờ tức giận với cô, anh luôn mỉm cười với cô.
Vì vậy, cô cảm thấy rằng cô đã gặp được một người đàn ông tốt.
Từ khi Tiêu Thanh bản đất, đưa cho cô mười lăm tỷ tiền sính lễ và mua cho cô một căn hộ lớn trị giá hơn chín mươi tỷ, lúc này cô mới biết Tiêu Thanh là con của một gia đình địa chủ sa sút.
Cho đến bây giờ, cô mới vạch ra được một lớp khăn che mặt khác của Tiêu Thanh.
Hóa ra Tiêu Thanh đã gia nhập quân ngũ, tham gia chiến đấu và là đội trưởng của đội cảm tử, xâm nhập vào phía hậu phương của kẻ địch và đánh chiếm ban chỉ huy của kẻ địch, giết chết chỉ huy của kẻ địch.
Cô không thể ngờ rằng chồng mình lại là một anh hùng vĩ đại như vậy! Từ chuyện này, cô mới biết cuộc chiến chống lại Hưng
Hạ tàn khốc như thế nào.
Có thể nói đây là trận chiến tàn khốc nhất trong ba mươi năm qua, số lượng quân đội được đầu tư nhiều nhất. Chồng của cô lại sống sót qua một cuộc chiến tàn khốc như vậy, chắc hẳn đã phải trải qua thập tử nhất sinh