Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Hải Long đang cười to đắc ý thì cứng miệng lại. 

Mục Hải Long nhìn thấy Ngô Tuệ Lan xuất hiện ở trước mặt anh ta với vẻ mặt đầy giận dữ. 

“Bà bà bà... Sao bà vẫn chưa bị bắt?” 

Mục Hải Long ngẩn người, nhất thời cảm thấy cả bầu trời như sập xuống. 

Cơ hội cho anh ta chỉ có một lần, lần này thất bại có nghĩa là đã mất đi cơ hội, lần này anh ta không thoát khỏi án tử hình rồi. 

“Cái loại chó má nhà mày dám hãm hại bà đây, hại bà đây nhếch nhác như vậy, ngay cả quần áo bà đây cũng chưa kịp thay mà phải chạy tới đây tìm mày trước, cho mày một cơ hội cuối cùng, nôn hết tiền ra đây, nếu không bà đây sẽ cho mày chết thảm đấy” 

Ngô Tuệ Lan vẫn còn nhớ đến số tiền bốn trăm năm mươi nghìn tỷ kia, bà ta vẫn muốn lấy được số tiền đó. 

"Ha ha!" 

Đột nhiên Mục Hải Long cười nham hiểm. 

“Bà già thối tha, đừng có nghĩ đến số tiền đó nữa, cho dù tôi có để số tiền này mục nát ở trong ngân hàng cũng sẽ không đưa cho bà, bà từ bỏ cái suy nghĩ đó đi” 

“Mày không sợ tao làm cho mày đoạn tử tuyệt tôn sao?” Ngô Tuệ Lan quát lên. 

Mục Hải Long hung dữ gầm lên: “Đi đi, bây giờ bà đi luôn đi, Mục Hải Long tôi sẽ không ngăn cản bà, đều từ bà mà ra hết đó” 

“Còn uy hiếp tôi à, con mẹ nó, bà uy hiếp nhầm người rồi. Mục Hải Long tôi chỉ cần tiền, có đoạn tử tuyệt tôn cũng kệ, người cũng chết rồi, mẹ nó, tôi còn quan tâm sống chết của người nhà làm chó gì chứ? 

“Cho nên, tôi thà đoạn tử tuyệt tôn cũng sẽ không đưa tiền cho bà. Nếu tôi đưa tiền cho bà đi tiêu xài, như vậy tôi có chết cũng không nhắm mắt” 

Ngô Tuệ Lan tức điên lên rồi. 

Bà ta đánh vào chỗ hiểm của Mục Hải Long khiến anh ta ngã nhào xuống đất. 

“Đưa hay không đưa? Rốt cuộc mày có đưa hay không?” 

“Không đưa! Một xu tôi cũng không đưa” 

“Không cần mày đưa toàn bộ, trả lại cho tao số tiền sáu nghìn tỷ mày cướp đi của tao, thể thôi được không?” 

“Không trả! Chết cũng không trả” 

“A!” Ngô Tuệ Lan tức đến ứa gan, bà ta điên cuồng đánh vào người Mục Hải Long. 

“Ha ha!” Mục Hải Long cố gắng nhẫn nhịn, anh ta cười vô cùng dữ tợn: “Mục Hải Long tôi sống ba mươi ba năm, kiếm được khối tài sản bốn trăm năm mươi nghìn tỷ, thật đáng giá. Tôi muốn đem số tài sản này xuống địa ngục, tôi phải tiếp tục phát triển ở dưới đó, tôi phải lấy tiền để đút lót quỷ sứ ở dưới đó, tôi muốn bọn chúng làm đàn em cho tôi, tôi muốn xuống dưới đó làm ông lớn, ha ha!” 

“Đúng là hết thuốc chữa”. 

Mục Thiên Lam lắc đầu một cái, sau đó nói: “Mẹ, tiền không có thì có thể kiếm lại, không giống như một số người, mạng không còn thì thật sự cái gì cũng không có. Cho nên mẹ cũng đừng bận tâm về số tiền đó nữa, về nhà thôi” 

Ngô Tuệ Lan bất đắc dĩ thu tay lại. 

“Không đâu, tôi có thể đem số tiền đó xuống dưới, nhất định có thể” Mục Hải Long giống như kẻ điên nói. 

Tiêu Thanh nói: “Phán quyết của anh vừa mới được đưa ra rồi, năm ngày sau sẽ thi hành xử bắn, đến lúc đó anh sẽ biết có thể mang số tiền ăn cướp kia đi theo được không” 

Nói xong, ba người Tiêu Thanh bọn họ rời khỏi nhà ngục. 

"Hu hu hu... 

Mục Hải Long bất ngờ bật khóc nức nở. 

“Tôi mới ba mươi ba tuổi. Tôi không muốn chết. Tôi còn chưa hưởng thụ đủ đâu. Đừng xử bắn tôi! Đừng mà.” 

Hai ngày sau. 

Sân bay quốc tế Bắc Thanh. 

Người một nhà Tiêu Thanh bước xuống xe. 

“Dì nhỏ, dượng, hai người trở về đi” Tiêu Thanh vẫy tay một cái. 

Thẩm Thị Đông nói: “Chăm sóc tốt cho mọi người trong nhà nhé, đặc biệt là hai cục cưng ngoan ngoãn này” 

“Vâng ạ? 

Tiêu Thanh cười một tiếng đáp lời. 

Sau đó đám người Mục Thiên Lam vẫy tay chào tạm biệt với Thẩm Thị Đông, Phương Văn Miến. 

Sau khi Thẩm Thị Đông và Phương Văn Miến lái xe rời đi, người một nhà Tiêu Thanh cũng chuẩn bị đi vào sân bay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK