Ngô Tuệ Lan vừa dứt lời liền có mấy người đi lên giữ chặt Lý Nam Hương như giữ lợn, bà ta cũng gào hét không khác gì lợn bị chọc tiết.
“Tuệ Lan tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cầu xin bà đừng hành hạ tôi, tôi cầu xin bà mà.”
Lý Nam Hương khóc lóc thảm thiết.
Ngô Tuệ Lan thấy vậy quát lớn: “Năm đó tôi cũng cầu xin bà hết lời mà có tác dụng gì đâu? Đổi lại bà càng ngày càng hành hạ đay nghiến tôi hơn”
“Bây giờ ông trời cho tôi cơ hội báo thù, tôi lại có thể tha cho bà ư?”
“Không bao giờ, để trả thù bà mà tôi đã phải chuẩn bị từ mấy ngày trước, mua biết bao nhiêu kim châm về để hôm nay châm cho chết mụ đàn bà ác độc là bà đấy!”
Dứt lời, bà ta lôi ra một hộp kim châm từ trong túi LV.
Mỗi cây kim dài tầm mười centimet.
Chắc cũng phải tầm ba chục, năm chục cây kim.
Bà ta rút từng cây kim châm ra, lần lượt đâm xuống người Lý Nam
Hương.
"Á!"
Lý Nam Hương liên tục kêu gào.
"Ha ha ha!”
Ngô Tuệ Lan đâm đến sảng khoái, vừa đấm vừa mắng: “Con mụ ác độc
đáng chết! Xem tôi đâm chết bà! Đâm chết bà! Đâm chết bà...”
Bà ta đâm một cây kim vào người Lý Nam Hương, lại rút cây khác đâm tiếp, cứ như thế lặp đi lặp lại, cả người Lý Nam Hương lỗ chỗ rỉ máu, còn bà ta không ngừng kêu la oai oái, còn thê thảm hơn tiếng kêu của Tử Vi.
"Oa oa..."
Bé Doanh nhìn thấy thế liền oà khóc, chúi cái đầu nhỏ vào vai Mục An Minh, sợ hãi nói: “Bà ngoại thất hung ác”.
Tuy bé Lạc không khóc nhưng cũng bị bộ dạng đáng sợ của bà ngoại doạ cho không dám nhìn, chỉ có thể úp mặt vào vai Mục Thiên Lam.
“Mẹ, mẹ nhìn xem, mẹ doạ lũ nhỏ sợ chết rồi!” Mục Thiên Lam oán hận buông một câu.
Ngô Tuệ Lan cười cười: “Con mụ đàn bà lòng dạ ác độc này hại nhà chúng ta thảm như vậy, mẹ phải cho bà ta nếm mùi đau khổ, con đừng để bé Doanh và bé Lạc nhìn thấy là được!”
(CO
Bà ta vẫn không ngừng đâm kim châm xuống.
Tuy rằng hành động của mẹ cô có phần hung bạo giống Dung ma ma.
Nhưng mà không thể phủ nhận rằng làm thế rất đáng, vô cùng được trút giận.
Mấy năm nay, Mục Hải Long vì chuyện mở rộng địa bàn mà không để ý tới bọn họ lắm, rất ít khi phản ứng bọn họ, cơ mà Lý Nam Hương lại khác, bà ta rảnh rỗi không có việc gì làm, lúc bọn họ đến Giang Tô, Chiết Giang, Phúc Kiến và Vân Nam, bà ta sẽ đi theo phỉ báng, cười nhạo, thậm chí đánh đập bọn họ, cướp hết tiền của họ, một xu cũng không còn, còn phá huỷ hết lương thực, đồ ăn của bọn họ, vô cùng quá đáng!
Cho nên, Mục Thiên Lam rất hận bà ta.
Mẹ cô làm thế cũng tàn nhẫn thật đấy, nhưng cô cũng không ngăn cản.
Thôi thì cứ để kẻ ác đi trừng trị kẻ ác đi!
Mãi sau, cho đến khi Lý Nam Hương bị đâm cho muốn nát cả người, bà
ta ngất xỉu rồi Ngô Tuệ Lan mới dừng tay lại.
Sau đó bà ta quay sang Trương Thanh Hoa, nở nụ cười nham hiểm.
“Đừng mà chị dâu hai!” Trương Thanh Hoa kinh hãi kêu lên: “Đừng đâm em, đều là do chị dâu trưởng độc ác sai khiến em hại chị, muốn đâm thì đâm chị ta, đừng đâm em có được không chị?”
Mục An Quốc phẫn nộ quát lớn: “Trương Thanh Hoa, bà đang nói tiếng người đấy à? Bao nhiêu năm nay dựa vào chị dâu trưởng mà bà mới được nhiều lợi lộc như vậy, bây giờ chị ấy gặp nạn bà lại trở mặt ngay được, bà còn là con người không vậy?”
“Tôi không phải người đấy, tôi là con chó của chị dâu hai, tôi quay lại cắn Lý Nam Hương đấy thì sao nào?” Trương Thanh Hoa nói xong liền quay lại, nham hiểm nhìn Ngô Tuệ Lan, nói: “Chị dâu hai, để em đi lấy nước muối đổ lên người Lý Nam Hương, nhất định chị ta sẽ đau đến tỉnh lại luôn”.
“Ha ha!” Ngô Tuệ Lan cười lớn: “Cách của thím cũng hay đấy, tôi rất tán thành, cơ mà loại người tiền nhân hèn hạ như thím, gió chiều nào xoay chiều đấy, tôi chả cần một con chó như thím ở bên cạnh, phải đâm cho cô đau chết luôn!”
Nói xong, bà ta quát lớn: “Giữ chặt lại!”
Trương Thanh Hoa lập tức bị ghì chặt xuống đất, không giãy dụa được.
“Chị dâu hai, đừng, đừng mà chị ơi!”.
Trương Thanh Hoa cũng bị Ngô Tuệ Lan đâm liên tục vào người, đau đớn mà gào thét thê thảm.
Không lâu sau, bà ta cũng ngất xỉu.
Mục tiêu của Ngô Tuệ Lan lại chuyển sang bà cụ Mục.
“Ô, Ô...!"