Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người gật đầu. 

Cùng lúc đó, trong hoang mạc. 

Một trận chiến khốc liệt vừa kết thúc. 

"Đại ca, lại thêm ba anh em phải hy sinh, tính cả ngài và tôi, chỉ còn lại hai mươi người có thể chiến đấu thôi ạ" 

Tần An báo cáo. 

Khụ khụ... 

Cổ độc của Tiêu Thanh đã phát tác, sau khi anh họ ra vài ngụm máu: "Cứ tiếp tục như này không phải là cách. Tin tức tôi đến hoang mạc truyền ra ngoài, dẫn đến nhiều quốc gia, thể lực, tổ chức, gia tộc đều phải cao thủ đến giết tôi". 

"Hiện tại trong sa mạc này, có ít nhất hàng trăm nghìn người muốn giết tôi, trong đó không dưới một trăm cường giả". 

"Thuốc tôi mang theo không còn nhiều nữa. Lại còn đến bốn năm trận chiến ác liệt, khi thuốc dùng hết. Lúc đó, dưới sự giày vò của cổ độc, 

tôi sẽ mất hết sức chiến đấu, vậy phải bỏ mạng ở đây rồi" 

"Vì vậy cậu phải mau chóng rút lui, không cần để ý đến chúng tôi, nếu không thì tất cả đều phải chết ở đây đó. Cậu rút lui ít nhất còn có hy vọng báo thù cho chúng tôi. Nếu cậu không rút lui, chúng tôi chết cũng không có ai báo thù cho!" Lý Tế Thể thúc giục: "Đi! Đi mau lên!" 

Tiêu Thanh cười: "Tôi sẽ không vứt bỏ mọi người đâu" 

Lý Tế Thể sắp tức chết rồi: "Lẽ nào cậu muốn chúng tôi chết rồi không có ai báo thù cho hay sao?" 

Tiêu Thanh trầm mặt. 

"Có chứ!" 

Hai mắt anh đột nhiên sáng lên: "Đào đất, lập tức đào đất đi, đào một cái hố thật sâu, mọi người trốn vào trong đó, vừa hay giết được đợt địch này, còn lấy được không ít nước và lương khô, mọi người giấu kỹ vào, tôi sẽ lên đường đi về phía tây, chắc có thể sẽ đến được nước Tây Lương" 

"Chỉ cần đến được Tây Lương, tôi có thể chỉ huy đại quân Tây Lương, tiến vào sa mạc này, đưa mọi người ra ngoài!" 

Lý Tế Thế gật đầu: "Tôi thấy phương pháp này khá khả thi” 

Tiêu Thanh lập tức ra lệnh: 

"Lập tức hành động! Đào hố tầm hai mươi mét! Đào thành hình chữ 

"Vâng!" 

Tần An và những người khác lập tức bắt đầu đào đất. 

Tiêu Thanh nhìn phía đông xa xôi, nở một nụ cười trên môi. 

"Tôi dường như cảm nhận được con trai và con gái đang khóc đòi bố đó." 

"Cục cưng, các con đợi nhé, bố sẽ nhanh trở về, chiều chuộng các con đến tận trời, làm các con trở thành hai cục cưng hạnh phúc nhất trên đời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK