Long Tiểu Thiên cười ha ha một tiếng.
"Cái này em không hiểu rồi."
"Xin đại ca dạy bảo."
Long Tiếu Thiên cười đáp: "Vương chính là người nhà họ Tần. Nghe giọng nói thì có vẻ rất trẻ tuổi, có lẽ là anh em ruột hoặc anh em họ của cậu Tân, Cầu Tần chắc chắn biết Vương thích dược liệu ngàn năm, Mục Hải Linh đưa nhân sâm cho cậu Tần có lẽ ngài ấy sẽ vui lắm, vậy thì khi Mục Hải Linh đề nghị cứu Mục Hải Long, rất có thể cậu Tần sẽ đồng ý ngay thôi" .
"Mục Hải Long là kẻ thù của Tiêu Thanh, nếu cậu ta được cứu ra nhất định sẽ tới lấy mạng của Tiêu Thanh, nhưng tiếc là cậu ta không có cái bản lĩnh đó. Biết bạn trai của em gái là cậu Tần rất có thực lực, chắc sẽ nghĩ biện pháp mượn tay
cầu Tần để tiêu diệt Tiêu Thanh."
"Bởi vậy, một khi Mục Hải Long được cứu ra, cho dù Vương xem thường việc giết Tiêu Thanh thì dưới sự càn quấy của Mục Hải Long, cuối cùng Vương nhất định sẽ động thủ với Tiêu Thanh thôi."
"Chúng ta cầm ba cây dược liệu ngàn năm tuổi đều không thể khiến cho Vương giết Tiêu Thanh, cầm một gốc nhân sâm có thể cứu Mục Hải Long ra ngoài rồi Vương sẽ động thú với Tiêu Thanh, mối làm ăn ngon lành như vậy chúng ta sao có thể không làm cơ chứ?"
"Đúng thế!"
Long Tiểu Sơn chợt vô trán một cái: "Đại ca đúng là thông minh cơ trí, biện pháp hoàn hảo như vậy cũng nghĩ ra được, anh em chúng ta bội phục vô cùng!"
"Ha ha!"
Long Tiểu Thiên cười to.
Bên trong căn phòng tổng thống.
"Cậu Tần, em đi tắm trước đây, anh mang cây nhân sâm ngàn năm này pha trà uống để bổ sung một chút thể lực đi nhé, anh bận bịu giúp em mấy ngày này rồi, phải bồi bổ mới có sức lực được!" Mục Hải Linh quyến rũ lẳng lơ vừa nói vừa lấy củ nhân sâm ngàn năm từ trong túi ra đưa cho Tần Phong.
Tần Phong nhận lấy củ nhân sâm quan sát một hồi, lại đưa lên mũi ngửi, đôi mắt bừng sáng lên nói: "Hải Linh, em đã lấy được củ nhân sâm ngàn năm này ư?"
"Ông chủ Long cho em, dặn dò em bồi bổ cho anh, coi như cảm ơn anh đã mở phòng cho đám anh em huynh đệ của ông ấy".
Tần Phong ha ha cười to: "Ông chủ Long đúng là biết hành xử thật đấy, củ nhân sâm ngàn năm này, anh thích!"
Mục Hải Linh thầm vui mừng trong lòng, hỏi: "Nếu cậu Tần thích, vậy có thể giúp em cứu anh Hải Long ra được không?"
(D)
"Có thể có thể!" Tần Phong nói: "Anh cả tôi thích nhất là nhân sâm ngàn năm, lần này trở về nước tôi còn không biết nên tặng anh cả lễ vật gì đây, có củ nhân sâm ngàn năm này tặng cho anh cả, anh ấy chắc chắn vui lắm đây"
"Anh ấy vui thì tôi cũng vui lây, cứu anh trai em cũng không thành vấn đề!"
"Tốt quá rồi!"
Mục Hải Linh kích động không ngừng, trong đầu nghĩ nếu cứu được anh Hải Long ra, anh ấy nhất định sẽ vô cùng cảm kích mình, nếu yêu cầu anh ấy cho mình năm trăm bốn mươi tỷ nhất định sẽ không từ chối, vậy thì mình sẽ có số tiền tiêu mãi không hết, cả đời này chẳng phải lo nghĩ gì rồi!
Sáng sớm ngày thứ hai.
Tần Phong đem theo nhân sâm ngàn năm đi vào một tòa trang viên.
"Anh cả, anh xem em mang cho anh món quà gì này." Tần Phong đi qua chiếc ghế sa lon, lấy ra một hộp quà vô cùng đẹp, được gói ghém cẩn thận đẩy tới trước mặt của anh cả.
Vương mở hộp quà ra, thấy là nhân sâm ngàn năm thì đôi mắt sáng bừng lên: "Em lấy được ở đâu vậy?"
"Em lấy được từ một hội đấu giá, anh cả có thích không?"
"Dĩ nhiên là thích rồi, thực lực của anh cả tăng lên hoàn toàn dựa vào được
liệu ngàn năm cả đấy."
Tần Phong cười ha ha một tiếng, hỏi: "Anh cả, Đỗ Thiên Sinh, Mục Hải Long và em có quan hệ không tồi, năm ngoái em với ba em tới làm việc cùng ông Đỗ, ông ta đối xử vô cùng khách khí, còn tìm cho em một cô em gái chơi nữa".
"Không chỉ có như thế thôi đâu, trước khi ông ta bị bắt, còn đưa em họ của ông ta tới Ưng Quốc, Mễ Quốc để chơi cùng em, rất biết sắp xếp đâu ra đó"
"Cho nên em muốn hỏi anh cả một chút, có thể gọi điện thoại cho ông chủ Long, để ông ta thả Mục Hải Long ra?"
Vương cười một tiếng: "Loại người này em còn cứu làm gì?"
Tần Phong cười hì hì: "Anh cả, em chỉ có sở thích đấy thôi, đối với lợi ích gì gì đó chẳng có chút hứng thú nào cả, mà Mục Hải Long thỏa mãn được sở thích của em, em muốn cứu anh ta ra, anh cả giúp em một chút đi, được không anh cả?"
Anh ta kéo cánh tay của Vương làm nũng một hồi.
Vương cười ra tiếng: "Được rồi, vì củ nhân sâm ngàn năm của em, anh cho em một ân huệ, giúp em cứu Mục Hải Long ra ngoài"
Dứt lời, ông ta bấm một dãy số rồi gọi đi.
Ngày thứ hai.
Sau bữa cơm trưa.
Ngô Tuệ Lan cười hihi haha hỏi: "Con rể, có phải Mục Hải Long và Lý Nam Hương sắp thi hành xử bắn vào rạng sáng đêm nay hay không?"