Một chiếc Rolls-Royce mang biển số Hồng Kông dừng lại, đại sư Khương dẫn theo một vị luật sư bước xuống xe.
"Cô Cố, tại sao cô không trông coi ông chủ mà lại chạy xuống
đây chờ tôi thế này?" Đại sư Khương cười hỏi.
Cố An Kỳ thở hổn hển vì giận, nói: "Cái tên họ Tiêu đã cứu bố tôi đó ép tôi phải quỳ xuống nói xin lỗi anh ta, tôi nuốt không trôi cục tức này, cho nên định chặn đường anh ta ở đây".
"Bác sĩ nói rằng, bố tôi đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng, tạm thời ông ấy sẽ không sao cả. Đại sư Khương hãy chờ ở đây cùng với tôi. Nếu như cái tên kia xuất hiện, ông hãy bảo anh ta quỳ xuống dập đầu cho tôi. Nếu như anh ta không đồng ý, ông hãy đánh anh ta một trận thật ác!"
Đại sư Khương cười cười: "Được, vậy thì chờ một lát."
Còn chưa tới hai phút, Tiêu Thanh đã xách một gói thuốc Bắc xuất hiện ở bãi đậu xe.
"Đứng lại!".
Cố An Kỳ quát lên, đồng thời dẫn đại sư Khương đi tới.
"Sao đây? Không phục nên muốn trả thù tôi à?" Tiêu Thanh cười như không cười nói.
"Đúng!" Cố An Kỳ tức giận nói: "Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai dám bảo tôi phải quỳ xuống, thế mà anh lại dám làm như vậy, tôi phải trả thù anh!".
“Nếu không muốn bị tẩn một trận, hãy quỳ xuống dập đầu với tôi ngay lập tức, còn không thì tôi sẽ bảo đại sư Khương đập anh một trận!"
"Thật đúng là vô cớ gây rối mà!"
Hai mắt Tiêu Thanh lật một cái, anh đi vòng qua, nhưng đại sự
Khương lại giơ tay lên ngăn cản đường đi của anh, lạnh lùng nói: "Nể tình cậu đã cứu ông cụ Cố, tôi không muốn đánh cậu, cho nên cậu hãy biết điều một chút, hãy quỳ xuống đền bù lỗi lầm với cô cố, chuyện này cũng xem như thôi. Nếu không thì lúc tôi ra tay, ít nhất cậu cũng phải gãy mấy cái xương"
"Ông nói vậy là đang uy hiếp tôi sao?" Ánh mắt Tiêu Thanh rét lạnh.
Cố An Kỳ nói: "Không phải uy hiếp mà là chân thành khuyên anh đó, đừng có mà không biết điều!"
Tiêu Thanh sa sầm mặt, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên có một tiếng cười truyền đến.
"Em gái An Kỳ, có phải là ở nơi xứ lạ em cô đơn quạnh quẽ nên không kiềm chế nổi, muốn tìm một thằng đàn ông giúp em giải tỏa căng thẳng mệt mỏi đúng không?"
Lời vừa nói ra, có một đám người bước xuống từ trên máy chiếc xe. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ôm một người phụ nữ cười như không cười nhìn Cố An Kỳ.
"Cố An Bình, sao anh lại ở đây?"
Cố An Kỳ cau mày.
Người này không phải là ai khác, đó chính là anh trai cùng cha khác mẹ của Cố An Kỳ, Cố An Bình.
"Ha ha!"
Cố An Bình nhếch mép cười nói: "Nghe tin ông cụ đi công tác ở Dương Thành bị bệnh nặng phải nằm viện, cho nên anh đến thăm một chút."
"Sao thế? Ngay cả luật sư cũng gọi rồi, chẳng lẽ ông cụ không qua khỏi, em muốn bảo ông cụ để lại di chúc giao hết toàn bộ tài sản cho em sao?"
Nhà họ Cố là nhà giàu có quyền thế bậc nhất ở Hồng Kông, tài sản lên đến chín nghìn tỷ đồng, không có tài sản hữu hình, đó là tài sản ròng. Bọn họ có thể lấy ra tiền mặt ngay lập tức, còn nhiều hơn hàng triệu các gia tộc khác, có thể nói là giàu nứt đố đổ vách.
Cố Trường Đình có năm người vợ, mười mấy người con gái, tất cả bọn họ đều nhớ nhung tài sản của nhà họ Cố.
Mà Cố Trường Đình yêu thương mẹ con người vợ thứ tư nhất, cũng chính là mẹ con Cổ An Kỳ.
Điều này khiến cho nhà vợ cả, cũng chính là mẹ con Cố An Bình cực kỳ khó chịu.
"Anh đừng nói bậy, là do bố bảo tôi gọi luật sư đến, ông ấy muốn lập di chúc, còn về chuyện bố muốn phân chia tài sản của nhà họ Cố thế nào thì tôi cũng không biết. Nếu như anh lo lắng tôi bảo bố đem tài sản của nhà họ Cố cho tôi, vậy thì anh có thể đi làm người chứng kiến, bớt nghi ngờ và suy đoán lung tung đi." Cố An Kỳ tức giận nói.