Lúc này hơn hai mươi chiếc Rolls Royce đã lái đến quảng trường thời đại Dương Thành rồi vây chiếc xe Rolls Royce kia của Dương Thanh ở giữa.
Ngay sau đó, một đám người từ trên xe xuống tất cả đều ăn mặc kiểu cách rất nhanh cũng vây quanh đám người Tiêu Thanh ở giữa.
“Con trai, con đến rồi” Ông lớn nở nụ cười.
Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đến bên cạnh ông lớn nói: “bố, ai muốn dụ dỗ dì Lan?”
“Cậu ta!” Ông lớn chỉ vào Mục An Ninh: “Cậu ta lái xe Rolls Royce khoe khoang muốn dụ dỗ dì Lan của con!”
“Tôi không khoe khoang.” Mục An Ninh vội vàng nói: “Tuệ Lan là vợ của tôi, tôi chỉ là muốn nói với bà ấy gia đình tôi tốt lên rồi bảo bà ấy về nhà mà thôi, không có ý khoe khoang với bố cậu”.
Con trai của ông lớn không vừa lòng quát lên: “Gia đình bác tốt lên thì muốn gọi dì Lan về, quên mất lúc nhà bác sa sút con gái bác không có tiền nằm viện thì chính là do bố tôi cảm thấy dì Lan giống mẹ của tôi mà đưa tiền cho dì Lan nộp viện phí sao?”
“Tôi cảnh cáo bác, cho dù dì Lan có phải vợ bác hay không thì dù sao bà ấy bây giờ cũng là bạn đời của bố tôi, nếu như các người dám đưa bà ấy đi thì tôi sẽ đập nát chiếc Rolls Royce của các người, ngay cả công việc của các người cũng phá nát, không tin thì các người có thể thử xem!”
“Đây...”
Mục An Minh cũng không biết nên làm gì.
Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam cũng lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.
Dù sao, ông lớn này không phải là người xấu, chỉ là muốn quãng đời còn lại có một người bầu bạn.
Hơn nữa ông lớn cũng giúp đỡ Ngô Tuệ Lan và Mục Thiên Lam, trở mặt với người ta cũng không được, nhưng nếu không trở mặt, thái độ của đối phương lại cứng nhắc như vậy, cưỡng ép đưa Ngô Tuệ Lan quay về. Điều này có thể sẽ khiến quan hệ trở nên mâu thuẫn, tổn thương trái tim của ông lớn.
Vì thế, chuyện này có vẻ vô cùng nan giải.
“Hay là như vậy đi”.
Lúc này Ngô Tuệ Lan lên tiếng: “Các người cứ coi như tôi đi làm bảo mẫu cho người ta, tôi ở bên này với ông anh cũng khá tốt, người nhà của ông anh cũng không xem tôi là người ngoài, đợi ngày nào ông anh cười hạc qua Tây Thiên rồi, lo liệu chuyện hậu sự xong, đến lúc đó rồi quay về”
“Cái này tôi đồng ý” Ông lớn bày tỏ thái độ.
Mục An Minh buồn rầu nói: “Tinh thần của ông anh tốt như vậy, có lẽ sẽ có thể sống đến trăm tuổi, lẽ nào tôi còn phải rời xa Tuệ Lan gần hai mươi năm sao?”
“Nếu như gần hai mươi năm nữa, nói không chừng tôi đã chết trước cậu rồi”.
“Cái này tôi không quan tâm” Ông lớn xua tay nói: “Dù sao nếu tôi còn sống ngày nào thì tôi sẽ không để Tuệ Lan rời xa tôi, cậu chỉ có thể cầu xin rằng cậu sống lâu một chút, Nếu thật sự phải ra đi trước cậu, vậy lúc đó tôi cũng không còn cách nào?
“Ông anh.”
Mục An Minh muốn nói gì đó, thế nhưng lại bị con trai của ông lớn ngắt lời: “Bố tôi nói cái gì thì chính là cái đó, đừng có kè bớt một người thêm hai, dù sao vợ bác nợ tình cảm bố tôi, bác cũng phải trả
“Cút đi nhanh lên, đừng có chọc tức bố tôi, nếu không tôi thật sự phải đập nát xe các người, đập vỡ bát cơm của các người, khiến các người không có cơm mà ăn, như vậy thì sẽ không mang dì Lan từ bên cạnh bố tôi đi!”
Mục An Minh không cam lòng để vợ của mình trở thành vợ của người khác.