Mục Thiên Lam cắn chặt răng, cô thở hổn hển, nhưng cô vẫn không nói gì.
Lúc này, Lâm Diệu Hoa hét lên: “Chồng của Mục Thiên Lam, cậu lăn tới đây chịu chết cho tôi. Hôm nay nợ cũ nợ mới ông đây sẽ tính toán một thể với cậu luôn”
Tiêu Thanh đưa bé Doanh cho Mục An Minh, anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bé Doanh, mỉm cười nói với cô bé: “Bố đi đánh cho cho bé Doanh xem có được không?”
“Vâng ạ, bố” Cô nhóc cũng không hề sợ hãi.
Tiêu Thanh cười với cô bé một cái, xoay người đi về phía trước hai bước.
“Con rể, cậu có nắm chắc đánh thắng được không?” Ngô Tuệ Lan sợ hãi hỏi, bà ta đã hối hận vì đến nơi này rồi. Nếu như Tiêu Thanh đánh thua, quả thực bà ta không dám tưởng tượng sẽ phải đối mặt với hậu quả gì nữa.
“Mẹ yên tâm đi ạ”.
Tiêu Thanh cũng không quay đầu lại mà chỉ trả lời: “Con dám đưa Thiên Lam và cục cưng tới đây trút giận cho Thiên Lam và cục cưng, thì có thể nắm chắc có thể trút giận được cho bọn họ”
"Ha ha!"
Lâm Nghị Phi nhịn không được cười lớn: “Tôi nói này, chồng của Mục Thiên Lam, có phải anh bị ngốc không hả, không nhìn thấy sự lợi hại của đại sư Hồ sao?”
“Tôi có thể nói cho anh biết, sở dĩ bố của tôi có thể xưng vương xưng bá ở Dương Thành chính là bởi vì có một trợ thủ đắc lực như đại sư Hồ đây”.
“Có thể nói hai phần ba địa bàn của bố tôi đều dựa vào đại sư Hồ đánh thắng giành được. Cho dù là Mã Kim Sơn, bá chủ ở Lĩnh Nam cũng phải nể mặt đại sư Hồ vài phần, bởi vì sức mạnh của đại sư Hồ không kém hơn chút nào so với Mã Kim Sơn, bá chủ Lĩnh Nam”
“Có đại sư Hồ ở đây, đừng nói là một mình anh, có đến thêm một trăm người như anh cũng không phải là đối thủ của đại sư Hồ!”
“Nếu như anh thức thời thì quỳ xuống cho tôi, tôi giữ cho anh được toàn thây. Nếu không tôi để cho đại sư Hồ ra tay, nhất định ông ta sẽ chặt anh thành tâm khúc, ném cho chó ngao Tây Tạng của nhà tôi ăn đấy”
Tiêu Thanh dừng lại ở trước mặt đại sư Hồ, thản nhiên mở miệng: “Nếu như ông già này chỉ có sức mạnh tương đương với Mã Kim Sơn, vậy thì bảo ông ta lui ra. Còn cô ngoan ngoãn qua đây tiếp nhận sự trả thù của tôi, đỡ phải để tôi đánh cho ông ta tàn phế, đến lúc đó bố của cô sẽ không còn chỗ dựa nữa đâu.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của đại sư Hồ lập tức trở nên giận dữ.
“Thằng nhãi ranh, sao anh dám hung hăng ngang ngược ở trước mặt tôi đây, anh không sợ chết sao?”
Tiêu Thanh nói: “Lời này nên là tôi nói với ông mới đúng”
“Mẹ nó chứ?” Lâm Nghị Thần nhịn không được gào thét: “Đại sư Hồ, đừng nói lời vô ích với anh ta nữa, cứ trực tiếp giết chết anh ta, xem anh ta còn dám làm ra vẻ nữa không”
Anh ta vừa nói dứt lời, đại sư Hồ đã nói: “Vốn dĩ nể tình anh là anh hùng chiến đấu Sầm Đô, tôi không muốn ra tay với anh, không nghĩ tới anh lại không biết tốt xấu như thế, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo nhé”
Nói xong, ông ta giơ tay lên đỉnh đầu, trong nháy mắt một con dao mổ tia laze giống như thủy tinh bị ông ta ngưng tụ đưa ra, dưới sự chiếu rọi của ngọn đèn, con dao lóe lên một tia sáng cực kỳ chói mắt.
“Thằng nhóc, anh chết chắc rồi!”
Lâm Nghị Thần kích động kêu to: “Đại sư Hồ, chém chết anh ta! Mau chém chết anh ta!”
Lâm Nghị Phi cũng đắc ý hô lên: “Mục Thiên Lam, đợi chồng của cô bị chém chết, xem tôi lại hủy hoại dung nhan của cô như thế nào nhé”
Trái tim của đám người Mục Thiên Lam đều như bị treo lên.
Đúng lúc này, đại sư Hồ hét lớn một tiếng:
“Đi chết đi!”
Sau đó, ông ta chém mạnh một dao về phía Tiêu Thanh.
Cũng đúng lúc này, Tiêu Thanh bắt đầu di chuyển.
Chỉ thấy anh bước ra một bước, dùng một chưởng đánh mạnh về phía ngực của đại sư Hồ.
“Hừ!”