Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngô Tuệ Lan hét lên.

Bà ta biết rằng, đó là đội quân của Triệu Minh Vũ.

"Bà dựa vào cái gì mà dám nói như thế với tôi!” Mục Hải Long tức giận nói.

Ngô Tuệ Lan quát: “Bà đây là mợ hai của mày đấy, đây là đội quân của Triệu Minh Vũ mời đến tham gia tiệc rượu, mày mang theo nhiều người như vậy đến khoe khoang trước mặt bà già này, bà già này kêu mày quỳ xuống có được không? Cẩn thận tạo cho đội quân của Triệu Minh Vũ giết mày!"

Mục Hải Long run lên, lập tức ôm đầu quỳ xuống trên mặt đất.

"Còn chúng mày nữa!"

Ngô Tuệ Lan chỉ đám người Hàn Thanh Văn.

Hàn Thanh Văn cười lạnh lùng nói: “Tôi không sai, tại sao tôi lại phải quỳ?”


“Hơn nữa, cậu của tôi đang ở Tổng cục Chiến tranh. Vậy tôi sợ gì chứ?”

“Còn nữa, Hoàng Gia là việc cho Đỗ Gia, dựa vào việc ông ta quan hệ với Đỗ Gia, bà cho rằng Hoàng Gia có thể gặp chuyện này sao?

Ngô Tuệ Lan ngay lập tức im lặng.

Bà ta phải thừa nhận, mối quan hệ giữa những người này quả thực rất khó nói, và họ có lý do để không sợ chỉ huy Triệu.

“Bây giờ đang mạnh miệng, lát nữa đừng hối

hận.”

Tiêu Thanh thản nhiên nói.

“Hừ hừ.” Hàn Thanh Văn cười chế nhạo: “Người phải khóc là anh, bởi vì đánh Thắng Thiên Kha thành ra như vậy, nếu chỉ huy Triệu biết, anh ta là cháu trai ngoại của Đỗ gia, tuyệt đối sẽ chỉnh đốn anh mà thôi!”

Lúc này, Triệu Minh Vũ đi tới.

Hoàng Kim Long lập tức đi lên, mỉm cười nói: “Thưa anh, tôi là Hoàng Kim Long, tôi là thay Bắc

Thanh

Bich!

Không đợi Hoàng Kim Long nói hết lời, Triệu Minh Vũ đã đá ông ta ngã lăn ra đất.

"Bây giờ không có chỗ cho ông nói chuyện!”

Triệu Minh Vũ hét lớn, sau đó quay người về phía Tiêu Thanh và làm động tác chào hỏi theo nghi thức quân đội với anh.

Tiêu Thanh đáp lại.

"Chuyện này là sao?”

Hàn Thanh Văn và những người khác sợ ngây “Tên chỉ huy này, như thế nào mà lại cúi chào

người.

Tiêu Thanh? Rốt cuộc là anh ta có lai lịch như thế nào?"

Mọi người đều sững sờ.

Ngay cả Hoàng Kim Long, cũng phải tỏ vẻ rất kinh hãi.

Có thể khiến cho một chỉ huy cúi chào, vậy thì Tiêu Thanh này phải có thân phận hết sức đặc biệt. Thật là ngược đời?

“Con rể của tôi. Trên chiến trường chống lại dân tộc Hưng Hạ, nó đã mang súng, chiến đấu, lập công, chỉ huy Triệu cúi chào con rể tôi, đó chính là kính trọng con rể của tôi, mà chuyện như vậy thì chắc chắn là đề cao công lao của con rể tôi, các người thì biết cái rắm!”

Ngô Tuệ Lan nói một cách tự hào. Cười khà khà nhìn về phía Triệu Minh Vũ: “Có phải không chi huy Triệu?”

"Ha ha!"

Triệu Minh Vũ cười nói: “Đúng vậy, chính xác!" Sau đó, anh ta đưa tay ra và bắt tay Ngô Tuệ

Lan và Mục Thiên Lam.

Ngô Tuệ Lan và Thiên Lam cảm thấy rất vinh

du!

Sau khi trò chuyện với gia đình Tiêu Thanh vài câu, Triệu Minh Vũ quay người lại, nhìn Hoàng Kim Long và hét lớn: "Giao toàn bộ số súng súng Desert Eagle kia ra đây!”

"Không có khẩu súng Desert Eagle!" Hoàng Kim Long phủ nhận.

Triệu Minh Vũ rút súng ra chĩa về phía Hoàng Kim Long tức giận nói: “Ông cho rằng mắt tôi bị mù, không thấy gì có phải không? Còn không mau giao ra đây, tôi liền bắn ông một phát

“Giao súng Desert Eagle ra! Nhanh lên!”

Hoàng Kim Long hoảng sợ hét lên.

Chẳng mấy chốc, hơn ba mươi khẩu súng Desert Eagle đều bị tịch thu.

Triệu Minh Vũ lúc này mới cất súng đi. “Áp tải những người này về cục cho tôi!”

Hoàng Kim Long ngay lập tức chỉ vào Thắng Thiên Kha đang bị đánh thê thảm. Nói: “Đây là cháu ngoại của Đỗ Gia Bắc Thanh Vương, bị Tiêu Thanh đánh thành như vậy, chúng tôi nhận được lệnh của Đỗ Gia, đến giúp anh ta trút giận, muốn bắt chúng tôi, phải có sự đồng ý của Đỗ Gia mới được!”

Triệu Minh Vũ cau mày, nói nhỏ vài câu vào tai Hoàng Kim Long.

"Không sao đâu.

Tiêu Thanh khoác tay, đi về phía Hoàng Kim Long. Chỉ tay về phía đám người Kim Chí Nam: “Không cần biết chúng mày dựa vào ai, nhưng mà các người đánh đám người lão Kim thành như thế này, tôi phải trút mỗi thù hận này cho lão Kim!"

Dứt lời!

Bich bich bich!

Tiêu Thanh đã thực hiện nhiều cú đấm vào mặt của Hoàng Kim Long, răng mạ vàng rơi xuống đất, miệng đầy máu.

“Cậu là cái thá gì, mà dám đánh tôi thế này!” Hoàng Kim Long thét lên, đau đớn nước mắt

chảy ra.


“Tôi là người mà ông không thể động vào, đừng nói là ông, cho dù Đỗ gia mà ông nói có mặt ở đây, tôi cũng sẽ đánh khiến người đó mất nửa cái mạng!


Dứt lời, anh lao vào đá Hoàng Kim Long một cú.


Sau đó, anh nhìn về phía đám người Hàn Thanh Văn.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK