Giọng nói của cô gái run rẩy đến độ người ta có thể nhận ra lúc này cô ấy đang tuyệt
vọng và sợ hãi đến mức nào.
Cô ấy cực kỳ hy vọng có ai đó có thể đến cứu mình.
Nếu như đám lính đánh thuê không có súng, khi hai cô gái vô cùng xinh đẹp gặp
phải nguy hiểm, đảm đàn ông trên bãi biển nhất định sẽ không ngần ngại nhào tới làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng mà đạn không có mắt, không một ai dám qua đó cả bọn họ rối rít rút lui.
“Đừng chạy! Các người đừng chạy!”
Cô gái xinh đẹp mặc bikini giống Lâm Doãn Nhi vươn bàn tay trắng như ngọc tuyệt vọng hét lớn: “Cứu chúng tôi với! Các người mau đến cứu chúng tôi với!”
“Người đẹp Doãn Nhi, chúng tôi rất muốn cứu cô, nhưng mà bọn họ có súng, chúng tôi không dám!”
“Đúng vậy người đẹp Doãn Nhi, cho dù có bằng lòng để tôi hôn mấy cái thì tôi cũng không dám liều mạng đi cứu cô đâu!”
“Người đẹp Doãn Nhi, cô tự cầu phúc đi, chúng tôi rất sợ hãi!”
Đám đàn ông Hạ Quốc vừa rút lui vừa hét lên, không một ai dám tiến lên cứu người, thậm chí xuống tay giết người cũng không dám. Bọn họ sợ rằng khi nói ra sẽ lập tức bị đạn lạc bắn thành tổ ong vò vẽ.
Pång pång pång!
Tiếng súng vẫn kéo dài.
Hơn ba mươi vệ sĩ đã bị bắn chết, chỉ còn lại mấy người còn sống.
Vào lúc này, Mục An Quốc tức giận lên tiếng: “Các người đúng là không phải đàn ông, các người nhẫn tâm nhìn minh tinh Doãn Nhi của các người bị giết sao?
Sau đó, ông ta lại hét vào đám lính đánh thuê: “Bỏ súng xuống hết cho tôi! Nếu không, các người tự gánh lấy hậu quả!”
Dứt lời, tiếng súng ngừng lại.
Ánh mắt của toàn bộ đám lính đánh thuê rơi vào trên người Mục An Quốc đang kêu
gào.
“Ông nói cái gì?” Có lính đánh thuê dùng tiếng Anh hỏi.
Ngay sau đó có một tên đàn ông Hạ Quốc giải thích: “Ông ta nói tiếng Long quốc, bảo các người bỏ súng xuống, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả?
"Fuck!"
Người da đen dẫn đầu đám lính đánh thuế tức giận trừng mắt quát lên: “Còn dám xen vào chuyện của người khác, tôi bắn ông bể đầu!”
“Tiêu Thanh, tên da đen kia đang mắng bác sao?” Mục An Quốc yếu ớt hỏi.
Tiêu Thanh không khỏi nở nụ cười: “Anh ta nói, nếu bác còn xen vào chuyện của người khác, anh ta sẽ bắn bác bể đầu”
Mục An Quốc cười hì hì: “Tiêu Thanh, cháu sẽ không để bác bị người ta bắn đâu đúng không?”
Tiêu Thanh cười không nói.
Mục An Quốc như được tiếp thêm tự tin, nhưng vẫn giả vờ nói: “Đàn ông Long Quốc chúng tôi rất chính trực, không thể đứng nhìn phụ nữ bị bắt nạt. Nếu không nhìn thấy thì chẳng có gì để nói, còn nếu đã bắt gặp thì nhất định phải giúp đỡ. Các người sợ chết thì mau cút đi, không thì con rể của em trai tôi sẽ giết chết các người đấy!”
Lời vừa nói xong, hai mắt của Lâm Doãn Nhi và người đẹp bikini kia lập tức sáng lên.
“Tố Nhã, ông chú người Long Quốc này là một người đàn ông tốt!” Lâm Doãn Nhi nói.
Kim Tổ Nhã gật đầu: “Đúng là một người đàn ông tốt!”.
Mà đám đàn ông Hạ Quốc đang đứng vây xem xung quanh ồ lên, bắt đầu xôn xao.
“Đây chắc chắn là Sa Bi!”
“Ông già này đang cần người khác phải công, thế mà còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, rõ ràng là không muốn sống nữa đây mà!”
“Khẳng định là đám người nước ngoài sẽ bắn ông ta thành tổ ong vò vẽ!”.
Mục An Quốc không hiểu tiếng Hạ, cũng không biết những người đàn ông Hạ Quốc này đang mắng ông ta tiếp tục giả vờ nói: “Tôi bảo các người bỏ súng xuống, cút xa một chút, các người không hiểu tiếng người sao?”
"Fuck you!"
Người da đen dẫn đầu cũng không hiểu tiếng trung nhưng anh ta biết chắc chắn Mục An Quốc đang mắng mình. Anh ta lập tức chỉa khẩu AK về phía Mục An Quốc.
Pång pång pång!
Bỗng nhiên, mấy viên đạn xẹt quá không khí bắn tới.
"Mę ơi!"
Mục An Quốc sợ hãi vùi đầu vào sau lưng Tiêu Thanh.
“Ha ha! Đúng là Sa Bỉ mà!”.
Mấy người đàn ông Hạ Quốc cười nghiêng ngả.
Lâm Doãn Nhi và Kim Tổ Nhã cũng tuyệt vọng.
Nhưng ngay khi đạn sắp bắn trúng Tiêu Thanh, chỉ thấy anh nhẹ nhàng giơ tay phải lên, cong ngón tay búng ra mấy cái.
Bụp bụp bụp!