Nói xong anh ta cầm khẩu súng ngắn trong tay, kéo nòng đạn và sẵn sàng bắn.
Mục Thiên Lam hốt hoảng, vội vàng mở rộng cánh tay của mình và hét lên: "Anh Bưu, đừng bắn chồng tôi! Làm ơn đừng bắn chồng tôi." "Cô là cái thả gì, anh Bưu sao phải nghe lời cô, không cút đi ngay cả cô cũng không giữ được mạng!"
Anh Cơ kêu gào nói.
Anh Bưu chậm rãi quay đầu nhìn qua.
Khi nhìn thấy gương mặt tinh xảo và quen thuộc của Mục Thiên Lam, tay anh ta run lên. Súng rơi xuống đất, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt vốn đang âm trầm bỗng đột nhiên biến thành mặt mếu, khóc kêu lên. "Sao lại là cô chủ?" "Tình huống gì vậy?"
Phản ứng bất ngờ của anh Bưu làm anh Cơ cùng tất cả anh em kinh hãi suýt rớt cằm.
Đang êm đẹp sao tự nhiên quỳ trước người khác rồi? "Cái này..
Mục Thiên Lam cũng choáng ngợp trước phản ứng của anh Bưu.
Cô nghĩ ra nhiều kết quả, chẳng hạn như đánh chết có trước rồi mới đánh chết Tiêu Thanh, hoặc kéo cô đi rồi đánh chết Tiêu Thanh, hoặc quỳ xuống sau đó để anh Cơ chém Tiêu Thanh một đao vân vân.
Nhưng ngàn lần không ngờ, anh Bưu lại quỳ xuống trước mặt cô còn gọi cô là cô chủ, điều này có không bao giờ ngờ tới.
Lúc này Tiêu Thanh nghiêng đầu nhìn lại, mới nhận ra đại ca của anh Cơ hóa ra là Hoàng Khánh Bưu.
Điều này rất dễ giải thích.
Hoàng Khánh Bưu biết anh là Hộ quốc chiến soái, những bức ảnh mặc bikini của Mục Thiên Lam đều được tải lên internet. Hoàng Khánh Bưu chắc chắn đã từng thấy qua, cũng biết Hộ quốc chiến soái sẽ kết hôn với cô, và anh đang đứng bên cạnh cô, Hoàng Khánh Bưu không ngốc, đương nhiên biết Mục Thiên Lam chính là vợ của Hộ quốc chiến soái.
Cho nên việc quỳ xuống trước mặt Mục Thiên Lam, gọi cô là bà chủ đều có thể giải thích thông suốt.
Nhưng đám người anh Cơ không biết.
Sau một hồi kinh ngạc, anh Cơ liền yếu đuối hỏi: "Đại ca, anh có phải đã nhận nhầm người hay không, làm sao quỳ xuống trước mặt cô ta?” "Đúng vậy, đại ca. Anh có nhầm người không? " Rất nhiều anh em cũng đặt câu hỏi tương tự.
Anh Bưu sợ hãi sắp khóc, tức giận gầm lên: "Tôi đây làm sao có thể nhận sai người, cô ấy, cô ấy, cô ấy…..... "Chính là cô gái mà Hộ quốc chiến soái thích."
Tiêu Thanh mở miệng ngắt lời Hoàng Khánh Bưu. "Đúng đúng!"
Hoàng Khánh Bưu hiểu được ý tứ của Tiêu Thanh, lập tức gật đầu như nghiền tỏi: "Cô ấy là người phụ nữ mà Hộ quốc chiến soái thích, nếu không phải cô cự tuyệt anh ấy thì cô ấy đã là vợ của Hộ quốc chiến soái rồi. Đó là thân phận hiển hách cỡ nào cơ chứ!” "Cho dù cô ấy có cự tuyệt Hộ quốc chiến soái thì đó cũng là cô gái Hộ quốc chiến soái đã từng thích. Đó là người mà chúng ta có thể đủ khả năng để xúc phạm sao? Chẳng may Hộ quốc chiến soái còn thích cô ấy, chúng ta đắc tội với cô ấy, cô ấy liền tìm Hộ quốc chiến soái kể lại, chúng ta còn có thể sống sao?” "Đồ chó các người, dám đem cô chủ Mục tôn quý dọa thành như vậy, để cho tôi đây mang súng tới giết bọn họ, các người thật sự là chế tôi sống dai, muốn hại chết tôi đúng không?" Nói đến đây, tâm trạng Hoàng Khánh Bưu cực kỳ kích động và phẫn nộ, liền lấy súng đập vào anh Cơ đến khi đầu anh Cơ chảy máu. Nếu như không phải trước mặt Tiêu
Thanh anh ta không dám nổ súng thì anh ta thật sự có thể một phát giết chết anh Cơ.
Cậu đặc biệt đắc tội ai không đắc tội lại chạy tới đắc tội Hộ quốc chiến soái.
Mình cậu đắc tội là được rồi, còn gọi tôi đến chống đỡ, cậu đây không phải là muốn hại chết tôi sao?
Anh Cơ bị đập vỡ đầu rất ủy khuất. "Đại ca, cô ta đã cự tuyệt Hộ quốc chiến soái, lại bị lộ ảnh không đứng đắn, anh ấy làm sao có thể còn thích cô ta, anh không cần phải sợ cô ta như vậy đâu!"
Hoàng Khánh Bưu bùng nổ ngay khi nghe thấy.
Dùng súng đập vào đầu anh Cơ, tức giận không thể kiềm chế quát: "Cô chủ Mục đó là bị người khác bôi nhọ, Hộ quốc chiến soái thích cô ấy hay không, không phải loại con kiến hội như cậu có thể suy đoán, nếu còn thích cô ấy, cậu muốn tôi bị Hộ quốc chiến soái bắt có phải hay không?”