Ầm!
Mỗi tiếng “Tiêu đại sư” hô lên giống như sét đánh ngang tai, khiến Hoắc Cẩn Huy, Lý Khải Phi, đám người Diệp Hoan đứng đó đều giật mình hoảng hót.
Lập tức, mấy người bọn họ giống như là pho tượng, đứng lại ở đó, há mồm to, trong mắt toàn là sự kinh ngạc, hốt hoảng, sợ hãi, rất nhiều sắc mặt phức tạp.
Ngay lúc đó, đám người bọn họ đứng im như tượng, trố mắt nhìn kinh ngạc, vừa hốt hoảng vừa sợ hãi, rất nhiều sắc thái biểu cảm.
Trong lòng tràn ngập sóng biển dữ dội, gào thét không thôi. “Sao anh ta có thể là Tiêu đại sư được!”
Sắc mặt bọn họ trông rất khó coi, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, cả người run rẩy, cứ như sắp khóc tới nơi vậy.
Tại giờ khắc đó, trong lòng có bao nhiêu sự sợ hãi, chỉ có bọn họ là hiểu rõ nhất.
Chỉ dựa vào bao nhiêu đại ca như vậy đều chắp tay hướng về Tiêu Thanh hô to anh là Tiêu đại sư, bọn họ đã có thể khẳng định Tiêu Thanh chính là Tiêu đại sư và không còn nghi ngờ gì nữa!
Thế nhưng bọn họ miệng thì luôn nói muốn bái Tiêu đại sự là sự phụ, bên ngoài thì lại đẩy Tiêu đại sự vào chỗ chết, đúng là không còn gì để nói.
“Bố, mẹ, anh, mọi người nhìn xem, những người xấu kia đã trợn tròn mắt rồi kìa.”
Bé Doanh chỉ bọn người Hoắc Cẩn Huy và nói nhỏ. Phụt! Mục Thiên Lam nhìn thấy vậy thì không nhịn cười nổi.
Giống như bé Doanh nói, các thiếu gia các cô chủ như ngáp phải ruồi, biểu cảm trông vô cùng hài hước.
Vừa rồi bọn họ còn ngang ngược, ức hiếp người khác, còn bây giờ thì im
phăng phắc, Mục Thiên Lam vừa buồn cười vừa hả giận, có thể nói là rất thỏa mãn!
“Tiêu Thanh, anh xấu xa quá rồi, không nói cho bọn họ biết anh là Tiêu đại sự, mặc cho bọn họ lấy danh Tiêu đại sự giả bộ khoe khoang ở trước mặt anh, chiêu này của anh là giả heo ăn thịt hổ, anh đùa như vậy cũng ác quá” Mục Thiên Lam nói khẽ.
Tiêu Thanh cười khẽ nói: “Nói bọn họ cũng không tin, vậy thì cứ để họ nhảy, nhảy càng cao té càng đau”
“Ừ ừ” Mục Thiên Lam cười gật đầu.
Rất nhanh, Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam ôm hai cục cưng bước đến trước lễ đài.
Một đám người của đại ca Hoắc Vạn Niên nhanh chóng vây lại, lần lượt bắt tay với Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam.
“Tiêu đại sư, nghe cô Cố nói, em họ của anh là nhân vật nòng cốt Thiên Minh, Trương Tử Hào bị cô ấy phán xử tội chết, sau đó bị chính tay anh đâm, nghe thấy tin này, quả thực chúng tôi khó mà tin được!”
“Đúng vậy đó, đúng là không ngờ rằng, Tiêu đại sư không chỉ có sức mạnh mà bề ngoài nhìn còn rất cứng rắn nữa!”.
“Hai em bé này chính là hai em bé mà tên Trương Tử Hào súc sinh muốn bắn chết sao? Đáng yêu như vậy mà Trương Tử Hào cũng ra tay được, bị Tiêu đại sự đâm đúng là đáng đời!”
“Cô Mục, trăm nghe không bằng mắt thấy, cô đẹp quá, cô đẹp như vậy đứng cùng với Tiêu đại sư quả thực rất hợp!”
Bọn họ bắt đầu khen màn kịch khen lấy lòng.
Nhìn ông nội của mình, bố của mình, đại ca mà mình kính trọng từng người một đều tâng bốc Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam, đám người Hoắc Cẩn Huy giống như muốn tìm một cái hố để chui, muốn chết đi cho xong.
“Mẹ nó, đúng là có mắt như mù, sao có thể đắc tội với Tiêu đại sư được chứ!”
Bọn người Hoắc Cẩn Huy sợ đến sắp khóc rồi.
Vốn là định lấy lòng Tiêu đại sự, để Tiêu đại sư dạy cho bọn họ phép trêu lối dẫn điện, bây giờ thì hay rồi, chân Tiêu đại sư cũng không ôm được mà có khi còn bị trừng phạt nghiêm nữa.
“Cậu Hoắc, hay là chúng ta chuồn trước cho rồi.” Diệp Hoan khiếp sợ nói.
Đám người Hoắc Cẩn Huy gật đầu.
Lúc bọn họ chuẩn bị chuồn đi, Hoắc Vạn Niên bỗng nhiên gọi lớn: “Cẩn Huy, mau qua đây để ông nội giới thiệu cháu với Tiêu đại sư”.
Ngay sau đó, Lý Học Đạo cũng gọi: “Khải Phi, không phải cháu lấy lòng Tiêu đại sư để Tiêu đại sư dạy bảo sao? Mau qua đây bắt lấy cơ hội này, nói không chừng cháu sẽ được lợi ích không nhỏ đâu!” .
Đám nhân vật có máu mặt Hoàng Kim Châu Bá Nhân, vua tàu biển Lưu Chẩn Quân cũng hô lên.
“Í ới...” Đám người Hoắc Cẩn Huy ai nấy đều khóc không ra nước mắt. Bọn họ nghĩ chạy là thượng sách mà bây giờ chạy cũng không kịp rồi. “Cẩn Huy, cháu còn thất thần ở đó làm gì, mau qua đây đi!”
“Đúng vậy đó Khải Phi, mau qua đây đi, còn không qua nữa ông nội quất cháu đó!”
Bọn họ bắt đầu thúc giục.