Hoàng đại sư gật đầu: “Tôi cũng cảm nhận được từ lâu rồi, hơn nữa cậu thanh niên này nói đúng, phần lớn những người nuôi quỷ đều là những người có rắp tâm rất lớn”
“Đúng vậy!” Ngô đại sư đứng ở bên cạnh rùa vàng Châu Bá Nhân cũng lên tiếng: “Tôi, Lý đại sư, Hoàng đại sư, đều là những người tu đạo, điều rất quen thuộc với quý khí, trên người đạo trưởng May đúng là có quỷ khí, điều này không thể chối cãi”
.
“Cậu thanh niên này cách đạo trưởng Mao bốn đến năm mét, có thể nhận ra trên người đạo trưởng Mao có quỷ khí, cũng khá là có bản lĩnh đấy”
Ba vị đại sư này đều ủng hộ quan điểm của Tiêu Thanh, các nhân vật lớn ngồi đây không còn bài xích Tiêu Thanh như lúc đầu nữa.
“Đạo trưởng Mao, quỷ khí trên người ông giải thích thế nào đây, không lẽ đúng như cậu thanh niên này nói, ông là người có tâm địa xấu xa, cấu kết với Trương Tử Hào để lừa dối chúng tôi?” Hoắc Vạn Niên hỏi một cách lãnh đạm.
Đạo trưởng Mao vội vàng nói: “Tôi cũng là người tu đạo, trách nhiệm của tôi là bắt quỷ hàng yêu, trên người tôi có quỷ khí cũng có gì lạ đâu? Đây là một chuyện vô cùng bình thường mà? Có gì lạ lắm hả?”
“Chỉ dựa vào quỷ khí trên người tôi mà có thể khẳng định tôi là người có nắp tâm hả, không phải qua qua loa rồi sao?”.
Nghe đạo trưởng Mao nói vậy, mọi người đều cảm thấy hợp lí.
Tiêu Thanh cười cười: “Không thừa nhận bản thân có rắp tâm cũng không sao, cho tôi xem đan dược của ông, xem một viên có thật sự đáng giá ba nghìn tỷ không là biết rồi”
Nói xong, Tiêu Thanh bước đến chỗ đạo trưởng Mao.
Rất nhanh sau đó đã bước đến trước mặt đạo trưởng Mao, lấy ra những viên đan dược màu nâu sậm to như viên bị từ trong hồ lô.
Đạo trưởng Mao nắm lấy cổ tay Tiêu Thanh, không hài lòng nói: “Có đáng giá ba ngàn tỷ không thì cũng do tôi định giá chứ không phải cậu, đan dược này có tác dụng kéo dài tuổi thọ, bản cho mấy kẻ nhà nghèo thì mười nghìn cũng không đáng, bán cho những nhà giàu ấy mà thì cả trăm nghìn tỷ cũng chẳng là gì, tôi định giá là ba nghìn tỷ một viên, có mua hay không là việc của họ, cậu chỉ cần nói xem nó có tác dụng kéo dài tuổi thọ hay không là được rồi, nếu dám nói vớ vẩn về mấy cái khác thì đừng có trách tôi không khách sáo!”
“Được thôi”
Tiêu Thanh cười cười: “Chỉ cần đan dược này có tác dụng kéo dài tuổi thọ, muốn bán với giá như thế nào thì tùy ông, tôi không nhúng tay vào”
Lúc bấy giờ, đạo trưởng Mao mới buông lỏng tay.
Tiêu Thanh để đan dược lên mũi ngửi.
Một phút sau, Tiêu Thanh đặt thuốc xuống.
“Thế nào rồi?” Cố An Kỳ hỏi.
Tiêu Thanh cười cười: “Thông qua mùi vị mà phán đoán thì thuốc này là dùng nhân sâm, linh chi và những cây thuốc quý khác luyện thành, hơn nữa còn có nguyên khí, đúng là có công dụng kéo dài tuổi thọ”
Nghe xong câu này, đạo trưởng Mao và Trương Tử Hào đều cười lên.
Hoắc Cẩn Đình chau mày: “Không ngờ anh còn có bản lĩnh này, có thể nhìn ra những điều mà Hoàng đại sư, Lý đại sự và Ngô đại sự nhìn ra”
Cố An Kỳ cười lên: “Cẩn Đình, bây giờ cậu tin anh Tiêu không phải kẻ lừa đảo rồi chứ?”
Hoắc Cẩn Đình lè lưỡi.
Hoắc Vạn Niên lại hỏi: “Nếu nói như vậy thì đan dược không có vấn đề gì cả, chúng tôi có thể yên tâm mua rồi chứ?”
“Không”
Tiêu Thanh lắc đầu: “Không những không được mua, kể cả có cho thì cũng không được lấy, nếu không thì chắc chắn sẽ mất mạng”
“Sao cơ!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đứng hết dậy.
Hoắc Vạn Niên hỏi: “Ý của cậu là đan dược này có độc?”