Tiêu Thanh trợn tròn hai mắt.
Ngày thường, tác phong làm việc của cô gái này rất mạnh mẽ, cô ấy là một người phụ nữ nghiêm túc và đứng đắn.
Tại sao dưới đáy lòng lại như biển thành người khác, trở nên buông thả như thế?
"Tôi đã nói tôi không phản bội vợ tôi thì sẽ không, đừng thách thức sự chung thủy của tôi đối với cô ấy!"
Bỏ lại những lời này, Tiêu Thanh mở cửa rời đi.
Ra khỏi phòng, anh nhìn thấy Thẩm Ngọc Phi đứng ở ngoài cửa, bộ dạng như đang nghe lén.
Thấy Tiêu Thanh đi ra, cô ta vội vàng thay đổi sắc mặt, ho khan hai tiếng, cố ra vẻ như tôi không nghe không nhìn thấy gì cả.
Tiêu Thanh đóng cửa lại, anh có chút buồn bực. "Cô lại nghe lén cái gì?" "Ai nghe lén?". Thẩm Ngọc Phi trợn mắt nhìn anh một cái. "Cô cho rằng tôi không nhìn ra sao?" Tiêu Thanh lạnh lùng nói.
Thẩm Ngọc Phi hừ một tiếng: "Nghe lén thì sao? Cậu dám đánh tôi không? Coi chừng ông nội của tôi đánh chết cậu! Hừ!"
Tiêu Thanh không nói gì.
Thẩm Ngọc Phi nhếch miệng cười nói: "Không nghĩ tới, chú em vẫn có thể nhịn được."
"Cố An Kỳ là một cô gái đẹp nhất nhì Cẩm Châu, cô ấy trêu ghẹo như thế mà cậu vẫn toàn thân trở ra, đúng là một người đàn ông tốt, không tệ không tệ. Em dâu tôi thật may mắn khi tìm được một người chồng tốt như cậu."
"Đổi lại là người khác, lúc này chắc chắn là đang ăn vụng!" Tiêu Thanh không thể không thừa nhận. Bất luận là vóc dáng hay là mặt mũi thì Cố An Kỳ đều rất mê hoặc lòng người. Nhưng anh không phải một người đàn ông bình thường. Anh là chiến soái!
Nếu như chút thử thách này mà cũng không vượt qua được, anh đã trở thành một tên vô dụng từ lâu.
Phải biết rằng, những năm gần đây, bất kể là đối thủ ở trong nước hay là kẻ thù ngoài nước đều dùng mỹ nhân kế với anh. Bằng cách đó, bọn họ muốn diệt trừ anh hoặc khiến anh mất hết danh dự nhưng tất cả đều không thành công.
Hơn nữa, người vợ ngọt ngào ngốc nghếch của anh đã phải chịu khổ rất nhiều vì anh. Cô nuôi dưỡng hai đứa trẻ, còn dạy chúng lanh lợi đáng yêu mà lại hiểu chuyện như thế, sao anh có thể nhẫn tâm làm chuyện có lỗi với vợ mình, khiến vợ mình đau lòng?
"Được rồi, cậu đi cùng vợ cậu đi, sau khi chơi chán tối sẽ quay về Sơn Nam" Nói xong, Thẩm Ngọc Phi chắp tay sau lưng, mang theo hộ vệ rời đi.
Tiêu Thanh trở về phòng, chỉ thấy hai đứa trẻ đang gối đầu lên cánh tay của Mục Thiên Lam ngủ say. Mục Thiên Lam dựa vào đầu giường, vỗ lưng bọn trẻ nhè nhẹ, hát ru chúng ngủ. Hình ảnh này vô cùng đáng yêu, Tiêu Thanh ngắm nhìn, không nhịn được cười hạnh phúc.
"Chồng à, anh về rồi".
Nhìn thấy Tiêu Thanh trở về, Mục Thiên Lam nói khẽ, nụ cười má lúm đồng tiền tươi như hoa.
Tiêu Thanh đi tới, hôn một cái lên đôi môi nhỏ nhắn hấp dẫn của vợ, cười nói: "Vợ rất biết chăm con, anh muốn sinh thêm hai đứa, để vợ mang thai thêm một bé ngoan nữa"
Mục Thiên Lam phì cười một tiếng. "Thật ra em cũng có ý này". "Vậy chúng ta tiếp tục cố gắng nhé?"