Một cột khói nghi ngút khủng bố phóng lên trời, một vòng sóng xung kích nhanh hơn so với tốc độ âm thanh đánh ra ngoài, đánh trúng vào Dương Thiên Vọng đang ở cách đó không xa cùng với một võ giả Nhật Bản, khiến cho bọn họ bay ra xa mấy trăm mét.
“Tình huống gì đây?”
Hàn Chẩn Thiên đã chạy ra xa được vài ki lô mét, nghe thấy tiếng nổ vang trời, ông ta lập tức dừng bước chân, xoay người nhìn lại thì nhìn thấy một cột khói lửa nghi ngút bốc lên từ đằng xa, vô cùng đồ SỘ.
Ông ta rất tò mò ai bị đánh bom, vì thể lập tức chạy như điên về chỗ bom nổ.
Mà lúc này, Dương Thiên Vọng bị sóng xung kích đánh bay cũng
đứng dậy từ trên động đất cát.
Nhưng lúc ông ta nhìn thấy vị trí của Tiêu Thanh vọt lên một cột khói lửa nghi ngút lớn như vậy, đầu óc của ông ta ong lên một tiếng, cả người sững sờ, trong mắt tất cả đều là tro tàn.
"Ha ha!"
Một võ giả Nhật Bản còn sót lại bị bom nổ làm thương nặng ngã xuống đất, trong miệng phát ra tiếng cười dữ tợn: “Nổ tốt lắm! Nổ hay lắm! Quả bom nổ khủng bố như vậy, cho dù là lúc Tiêu Thanh ở trạng thái khỏe mạnh cũng chưa chắc chống đỡ được. Huống chi bây giờ cậu ta đã bị độc xâm nhập vào xương tủy, trên người bị thương nặng, bị quả bom khủng bố như vậy nổ trúng, cậu ta chết rồi, cậu ta chắc chắn chết rồi. Nhiệm vụ của chúng tôi lần này cũng coi như là hoàn thành rồi. Ha ha ha!”
“A!”
Dương Thiên Vọng gầm lên, giống như một con sư tử phát điên, mạnh mẽ xoay người lại, đôi mắt trợn trừng giống như thần chết, nhìn chằm chằm trên người samurai kia.
“Mày đáng chết! Đáng chết!”
Ông ta lao tới, từng quyền đánh vào trên đầu của samurai kia, đấm cho đầu của tên samurai kia cũng bị nát vụn, chết bẹp đến mức không thể chết hơn được nữa.
Chẳng mấy chốc, cột khói lửa kia đã tan biến.
Địa điểm vụ nổ xuất hiện một cái hố sâu rất lớn.
“Thần soái! Thần soái!”
Dương Thiên Vọng chạy nhanh tới, trong hố ngoài hố, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Thanh, giống như anh đã bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại một năm tro tàn.
Tìm kiếm hồi lâu, cả bãi cát đã bị ông ta lật tung lên rồi, nhưng cũng không tìm được gì cả.
Ông ta vô lực ngồi ở trên mặt đất, ngửa mặt lên nhìn trời xanh, phẫn nộ gầm lên: “Ông trời ơi! Vũ khí quan trọng nhất của đất nước chúng tôi, cứ như vậy mà chết rồi sao? Ông quá tàn nhẫn rồi? Vì sao lại muốn đưa thần soái đi? Vì sao?”
"Ha ha!"