Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy!” 

Tiêu Thanh liên tục gật đầu: “Đạn dược này có kịch độc!” 

"Haha!" 

Trương Tử Hào ngẩng đầu lên cười: “Tên nhóc này, cậu đúng là ăn nói vớ vẩn, thuốc này mới nãy đàn em tôi vừa uống thử xong, mọi người cũng đã chứng kiến, từ khi ăn đan dược đến giờ đã là một tiếng đồng hồ rồi, chẳng có chuyện gì xảy ra hết, cũng chẳng có phản ứng kì lạ nào xảy ra cả, nếu như có kịch độc, đàn em tôi giờ đã phát độc toàn thân mà chết rồi!” 

“Đúng rồi đó cậu gì ơi” Rùa vàng Châu Bá Nhân nói: “Lâu như vậy rồi cũng không thấy phản ứng bất thường nào cả có nghĩa là trong đan dược không có 

độc, tại sao cậu lại nói trong đó có kịch độc chứ?” 

Đạo trưởng Mao càng tức giận hơn nói: “Nếu hôm nay cậu không giải thích một cách hợp lí, tôi không tha cho cậu đâu!” 

“Được thôi!” 

Tiêu Thanh gật đầu: “Đã vậy tôi sẽ đưa ra một lí giải hợp lí, để mọi người xử lí ông!” 

Nói đến đây Tiêu Thanh cầm đan dược trên tay nói: “Đan dược này nhìn thì là đan dược kéo dài tuổi thọ, nhưng thực tế thì không phải như vậy, thực chất nó là một loại dược độc mãn tính, một khi đã trúng độc, loại độc này sẽ lan vào tận xương tủy, chỉ có một con đường chết!” 

Mọi người đều hít vào một hơi. 

Cố Trường Đình hỏi: “Cậu Tiêu à, làm sao mà cậu nhìn ra vậy?” 

Tiêu Thanh nói: “Lượng thủy ngân trong đan được này rất lớn, lớn hơn rất 

nhiều so với tiêu chuẩn thủy ngân trong đan dược bình thường, mũi thường cũng 

ngửi được hàm lượng thủy ngân trong đan dược này nhiều gấp một nghìn lần so với đan dược thông thường!” 

“Thứ có thể cướp đi tính mạng con người tất nhiên không hoàn toàn là do hàm lượng thủy ngân, mà là dược liệu được chọn để làm nên đạn dược, nếu như cùng kết hợp với thủy ngân có thể sinh ra một loại kịch độc” 

“Loại kịch độc này sẽ không có bất kì một biểu hiện gì cả nếu mới dùng trong một thời gian ngắn, nó có một quá trình lên men trong cơ thể người bị trúng độc, một khi đã nuốt loại đan dược này vào người, độc sẽ thông qua sự tuần hoàn của máu mà chui vào tủy, khiến cho tủy xảy ra biến dị, khiến cho máu càng ngày càng sệt lại đến lúc nào đó sẽ không thể tuần hoàn được nữa” 

“Quá trình này thì dựa vào thể chất của con người mà thay đổi, ít thì nửa năm, nhiều thì một năm, người trúng độc sẽ mắc bệnh Scurvy mà chết.” 

Vào thời khắc Tiêu Thanh nói ra lời này. 

Khóe mắt đạo trưởng Mao giật mạnh liên tục, nắm tay cuộn lại kêu răng rắc, ánh mắt phẫn nộ cực kì nhìn về phía Tiêu Thanh. 

“Sao, tôi nói trúng rồi à, muốn giết tôi sao?” Tiêu Thanh cười lạnh. 

“Cậu nói láo!” Trương Tử Hào phẫn nộ: “Mao đại sư đang tức giận vì cậu nói láo, mê hoặc lòng người, ảnh hưởng đến việc làm ăn của ông ấy, ông ấy mới tức giận muốn xử lí cậu.” 

Nói rồi nhìn về phía mọi người: “Đừng nghe cậu ta nói láo, toàn là chuyện không thật. Nếu mọi người cảm thấy sợ có thể không mua, nhưng đừng tin lời tên này, đan dược mà tôi với đạo trưởng Mao bán tuyệt đối không có độc, chúng tôi sao có thể bán thuốc độc cho mọi người cơ chứ? Trương Tử Hào tôi đây vẫn mong sống thêm vài năm nữa đây!” 

Ban đầu Trương Tử Hào định bán hết chỗ đan dược này cho những nhà giàu 

kia, không những kiếm được một bộn tiền lại còn khiến cho họ trúng độc, đợi nửa năm hay một năm nữa, những đại ca này đều chết rồi, cả cái Hồng Kông này đều là của Trương Tử Hào rồi, cũng không ai biết được là Trương Tử Hào hắn đã trừ khử những đại ca này. 

Hắn không ngờ rằng hắn lại bị Tiêu Thanh nhìn ra được. 

Nếu như tiếp tục bán, đến lúc những đại ca này chết hết rồi lập tức chứng minh được rằng đan dược này đúng là có độc, đến lúc ấy người nhà của những đại ca này tìm Trương Tử Hào báo thù thì Trương Tử Hào cũng không thể sống trên đất Hồng Kông này nữa. 

“Tôi không hề nói láo, mọi người có thể đưa người thứ đan dược ban nãy đi xét nghiệm máu, xem xem trong máu anh ta có phải có thủy ngân không?” Tiêu Thanh nói. 

Hoắc Vạn Niên lập tức chỉ vào tên đàn em của Trương Tử Hào: “Đưa hắn đi xét nghiệm máu, ngay lập tức!” 

Lời vừa nói ra khiến cho Trương Tử Hào và đạo trưởng Mao run rẩy. 

Nếu như trong máu thật sự có vấn đề thì chứng minh lời của Tiêu Thanh nói chính là sự thật rồi còn gì? 

Lúc ấy, có hai võ sư nhà họ Hoắc đi đến chỗ đàn em của Trương Tử Hào. 

Trương Tử Hào sốt sắng nói: “Ông Hoắc à, nếu như ông tin tưởng thì mua, không tin thì không mua, hà cớ gì phải xét nghiệm máu chứ?” 

Hoắc Vạn Niên nhìn Trương Tử Hào một cách vừa nghiêm túc vừa nghiêm khắc: “Tôi phải xác định xem đan dược mà các người bán có phải để ám sát chúng tôi hay không?” 

“Đưa người đi xét nghiệm máu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK