Hồ Thiên Hùng lên tiếng: “Tên chó săn bán mạng cho người Nhật Bản như mày, sớm muộn cũng có một ngày mày có kết cục còn thảm hơn bọn tao hàng nghìn, hàng vạn lần nữa đó!”
Kim Chỉ Nam dữ tợn cười to: “Mục Hải Long, chỉ là chưa đến lúc mày gặp báo ứng mà thôi, rồi một ngày nào đó mày sẽ chết mà không có chỗ chôn, ha ha ha!!!”
“Chết tiệt!”.
Bị bọn người Đỗ Thiên Sinh mắng chửi trước mặt nhiều người như vậy, Mục Hải Long tức muốn bể phổi, anh ta khập khiễng bước xuống sân khấu rồi dùng nạng hung hăng đánh ba người bọn họ, đánh cho đến khi đầu họ chảy đầy máu.
Đám người Tiêu Thanh, Hồ Như Bình nhìn mà muốn chảy nước mắt.
Thế nhưng người vây quanh đám người Đỗ Thiên Sinh nhiều như vậy, hơn nữa cũng không biết có bao nhiêu khẩu súng đang chĩa vào, trước khi chắc chắn có thể giết chết những tay súng này, bọn họ không dám manh động, nếu không một tiếng súng mà vang lên thì một người sẽ phải chết.
Mục đích của bọn họ là cứu người, nhất định không thể làm qua loa đại khái được, vậy thì không những không cứu được người mà ngược lại còn hại người nữa.
Sau một hồi đánh đập, Mục Hải Long có vẻ đã rất mệt mỏi, anh ta thở hồng hộc như một con chó nhưng vẫn không quên mắng chửi: “Kim Chỉ Nam, đồ chó nhà ông, mẹ nó lúc ở Cố Cảnh ông đã giúp tôn tạp chủng Tiêu Thanh chèn ép tôi nhớ chứ.”
“Còn Đỗ Thiên Sinh, tội của ông còn đáng chết hơn cả vạn lần, ông dùng một phát súng giết chết em gái Hải Yến của tôi, còn cho người tới tấn công nhà và làm nổ tan tành phòng của bố vợ tôi nữa, hai chân tôi bị gãy phải trở thành một người què như này, ác độc hơn nữa là ông đã bắn chết vợ tôi, Sakurako, tội của ông đúng là cao đến tận trời luôn rồi!”
“Hồ Thiên Hùng, mẹ nó còn ông thì không cho tôi mặt mũi, lại còn hợp sức với hai kẻ thù của tôi là Đỗ Thiên Sinh và Kim Chí Nam đánh chết không ít đàn em của tôi”.
“Bọn tạp chủng các ông đều đáng chết, bắn một phát súng xong giết thì quá dễ dàng với các ông rồi!”
Nói đến đây, anh ta hét lên: “Gọi mấy samurai Nhật Bản có đao pháp tốt đem mấy tên chó chết này ra róc xương rồi lóc thịt trước mặt mọi người cho tao”
Giọng của anh ta ra lệnh.
Lập tức có mấy samurai tiến lên.
Khi mấy samurai đó tiến lên, thuộc hạ của Mục Hải Long cũng thu súng lại.
Thấy thế, Tiêu Thanh lập tức biết cơ hội đã tới rồi.
Trong lúc anh chuẩn bị hành động, Hồ Như Bình cũng phát hiện ra cơ hội đã tới, cô ta dẫn đầu hét lên: “Nhanh ra tay cứu bố tôi đi, mau lên!”
Tiếng cô ta vang lên.
Đi cùng cô ta có một ông lão với tốc độ nhanh như ma như quỷ, ông ta bắn một phát sáng lập tức tạo thành một vòng cung, thoáng cái đã đến ngay trên đỉnh đầu Hồ Thiên Hùng.
“Cẩn thận, có sát thủ!”
Không biết ai đã kêu một tiếng.
Đàn em của Mục Hải Long nhao nhao móc súng ra.
Không đợi bọn họ rút súng, ông lão kia đã quét ngang qua một đấm.
Pằng pằng pằng!!!
Đàn em của Mục Hải Long và mấy samurai Nhật Bản đều bị ông ta đánh cho bay cả đầu.
"A!!!"
Trong sảnh lớn, bốn phía đều vang lên tiếng thét chói tai.
“Nhanh bảo vệ Hải gia đi!”
Không biết ai đã hét lên câu đó.
Lúc này có mấy lão già khác xuất hiện che chắn cho Mục Hải Long lui về phía sau.
“Bố!”
Lúc này, Hồ Như Bình dẫn theo mười mấy người chạy về phía sân khấu cởi trói
cho đám người Hồ Thiên Hùng, Đỗ Thiên Sinh.
“Bình Bình, sao con lại tới đây?” Hồ Thiên Hùng ngạc nhiên hỏi.
Hồ Như Bình cười cười với ông ta: “Con mới được lão quỷ Kỳ Sơn đến cứu bố và mọi người đó”
“Chết tiệt!”
Hồ Thiên Hùng thúc giục: “Con mau đến chỗ lão quỷ Kỳ Sơn đi, nhân lúc đang hỗn loạn đưa mọi người rút lui nhanh lên, không cần để ý đến bố đầu, nếu không sẽ không kịp mất, nhanh lên!”
Ông ta không đợi Hồ Như Bình trả lời.
Mục Hải Long không kiềm chế được cơn giận hét lên: “Chết tiệt, tuy không bắt được tên tạp chủng Tiêu Thanh nhưng cũng đã bắt được lũ tôm tép các ông rồi, con mẹ nó nội mạng hết cho tôi”
“Đại sư Cổ! Trước hết xử lý tên lão quỷ gì gì đó trước đã!”