Mục lục
Truyện Chiến Soái Bắt Nạt Vợ Tôi Nằm Mơ Đi (full) Tiêu Thanh - Mạc Thiên Lam
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hừm!” 

Hoắc Cẩn Huy hừ nói: “Còn đánh tiếp, vẫn có thể đánh thắng được tối ư? Đừng quên, nhà họ Hoắc tôi đây, chính là thể gia võ đạo, tôi tập võ từ nhỏ, cơ bắp phát triển như này, đại lực sĩ một trăm cân của nước Đức cũng không phải đối thủ của tôi, anh ta là cái thá gì chứ, tôi đánh anh ta còn dễ hơn đánh con chó!” 

Dứt lời, anh ta nắm chặt nắm đấm, đánh về phía Tiêu Thanh. 

Diệp Hoan vội vàng nói: “Không Cậu Hoắc không được, anh ta chính là người đánh thắng Hóa Kình Tôn sư!” 

“Cái gì!” 

Hoắc Cẩn Huy nghe thấy vậy mặt biển sắc. 

Muốn thu lại nắm đấm, nhưng đã muộn rồi, bởi vì Tiêu Thanh đã nghênh đón bằng một cú đấm. 

Răng rắc! 

Hai nắm đấm va chạm vào nhau, liền có tiếng xương gãy vang lên. 

Ngay sau đó. 

"A!" 

Hoắc Cẩn Huy kêu la thảm thiết, ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy nắm tay, đau đến mức nước mắt trào ra, khuôn mặt méo mó, thở hổn hển. 

Mà những người có mặt tại đó, cũng đều sợ ngây người! 

“Trời ơi! Sao anh ta dám đánh gãy tay cậu Hoắc chứ!” 

Phóng viên và các nhà tài trợ, ai nấy cũng kinh hãi, đều nhìn Tiêu Thanh với ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ điên. 

“Cậu Hoắc, cậu không sao chứ?” 

Diệp Hoan và một đám thanh niên nam nữ, vội vàng đỡ Hoắc Cẩn Huy dậy hỏi. 

“Không nghe thấy tiếng xương gãy sao? Xương của mấy ngón tay của tôi đều bị gãy nát rồi, đau chết tôi rồi!” Giọng nói của Hoắc Cẩn Huy trở nên run run, nhìn 

Diệp Hoan quát lớn: “Con mẹ mày tại sao không nói sớm, nếu mày nói sớm, tạo còn dám lấy trứng chọi đá sao?” 

Diệp Hoan cúi đầu: “Tôi nói rồi, anh ta rất lợi hại, là tự cậu Hoắc không tin đấy chứ.” 

"Con mę nó..." 

Hoắc Cẩn Huy đánh một cái lên đầu anh ta, hét lên giận dữ: “Mày sớm nói anh ta đánh thắng Hóa Kinh Tôn sư, tạo cũng sẽ không động thủ, mày đúng là cái đồ đồng đội ngu, tao ngốc nên mới để mày xuất hiện ở đây đấy!” 

Phụt! 

Mục Thiên Lam nghe thấy thế, nhịn không được mà bật cười. 

“Cười cái gì cười? Buồn cười lắm sao?” 

Hoắc Cẩn Huy tức giận đùng đùng nói: “Đừng tưởng rằng lão chồng cô đánh thắng được tôi, cô liền có thể yên tâm vì có chỗ dựa, nhưng tôi nói cho cô biết, nhà họ Hoắc có rất nhiều cao thủ, tùy tiện kêu một người cũng có thể nghiền nát chồng cô." 

“Nếu biết điều, nhanh kêu chồng cô quỳ xuống, dập đầu xin lỗi tôi, sau đó để tôi đánh gãy một bàn tay một chân của anh ta, thì chuyện này coi như xong, nếu không chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi, một xe đầy ắp người tới đây, có thể nghiền nát chồng cô cho chó ăn đấy!” 

Mục Thiên Lam nói: “Người nên biết điều phải là anh chứ, đừng chọc đến chồng tôi nữa, sức mạnh của chồng tôi tôi biết, cực kỳ lợi hại, tôi chưa từng thấy có mấy ai là đối thủ của anh ấy, cho nên anh nhân lúc chồng tôi chưa tức giận, 

mau cách xa chồng tôi ra một chút, nếu không chọc tức chồng tôi, anh sẽ bị thương nặng hơn đấy”. 

“Ha ha!” Hoắc Cẩn Huy tức quá hóa cười: “Người đẹp, cô cũng thật biết nói đùa, chồng cô anh ta là cái thá gì, ở trước mặt ông nội tôi, đến cả con kiến cũng không xứng. 

“Hơn nữa tôi cũng không sợ mà nói cho cô biết, vừa rồi cách đây không lâu, ông của tôi đã mời một vị Tiêu đại sự, cực kỳ tài giỏi, sức mạnh vô cùng dũng mãnh, có tên yêu đạo họ Mao, thả ra một tên ma đầu đáng sợ, đến cả ông của tôi, ông của cậu Lý, còn có đại sư Vương, đại sư Ngô, bốn cao thủ hợp lại, cũng không phải đối thủ của tên ma đầu kia, kết quả là Tiêu đại sư vừa ra tay, đoàng một tia 

sét, liền chém tên ma đầu kia nát vụn, quả là giống hệt Lôi Thần, vô cùng kinh khủng, chồng cô lợi hại đến mấy, ông tôi mời Tiêu đại sư đến, đánh cho anh ta một tia sét, cũng có thể chém anh ta biến thành tro tàn cô có tin không?” 

“Đại sư Tiêu?” 

Mục Thiên Lam cùng Lưu Ngọc Huyên, đều nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Tiêu Thanh, không ai bảo ai cùng đồng thanh nói: “Tiêu Thanh hình như là anh thì phải?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK