Còn một tháng nữa là đến sinh nhật của Tiêu Thanh rồi, cô muốn chờ đến ngày sinh nhật của Tiêu Thanh rồi nói cho anh biết, tặng em bé cho anh như một món quà sinh nhật. Cô tin chắc chắn Tiêu Thanh sẽ rất vui.
Buổi tối.
Tiêu Thanh và Mục Thiên Lam được ba người Cố Vũ Thần rủ đi ăn đồ tây.
Ăn giữa chừng, Mục Thiên Lam vào nhà vệ sinh, thấy vậy thì Cố Vũ Thần hỏi: "Đại ca, khi nào anh mới có thể mạnh mẽ mà quay về chiến bộ biên giới phía Tây trấn giữ Sầm Đô đây?”
"Đúng vậy đại ca, nếu như anh không bị giáng chức thì Tổng chỉ huy của Sầm Đô vẫn là anh, vậy thì hơn hai mươi nước ngoại cảnh nào dám phát động chiến tranh. Sầm Đô không có đại ca trấn giữ thực sự không được đầu. Có đại ca, nếu có đánh nhau thì quân địch cũng sẽ bị đánh tơi bời!" Lý Thành An nói.
Trần Phong Vũ nói ào ào: "Nhà họ Long thật sự khó ưa, lấy đồ vật không rõ ở trong núi Côn Lôn ra uy hiếp, nếu không phải vậy thì làm sao mà chủ Long Quốc lại bị nhà họ Long hại mà giáng chức đại ca được”
Thực ra Tiêu Thanh cũng không muốn quay về Sầm Đô
chỉ huy đại quân, một lưới bắt hết quân địch.
Nhưng nhà họ Long gây chuyện, e rằng chủ Long Quốc không rõ về sự hiện diện của đồ vật, chỉ có thể nhịn nhà họ Long, chủ Long Quốc không có cách nào, Tổng tư lệnh cũng bất lực mà Tiêu Thanh cũng đành chịu!
"Không có anh thì Trái Đất vẫn quay, anh cũng là người chứ không phải thần, Long Nghi dẫn theo cả đội quân lớn mà vẫn không thể đánh kẻ địch ra khỏi ngoại cảnh sao?" Tiêu Thanh cười khổ nói.
Thực ra trong khoảng thời gian này, anh đã lập ra hàng chục kế hoạch tác chiến gửi cho Tổng tư lệnh.
Sau khi xem xong, Tổng tư lệnh cảm thấy những kế hoạch đó rất ổn, cho rằng có hiệu quả tấn công quân địch nên đưa kế hoạch tác chiến cho Long Nghi để ông ta thi hành.
Nhưng tướng ở bên ngoài không nhận mệnh lệnh. Long Nghi biết kế hoạch là do anh lập ra nên không thi hành mà đánh theo ý mình. Vì vậy đánh tới bây giờ, dù đánh lui được kẻ địch nhưng không làm địch sợ nên ngọn lửa chiến tranh vẫn đang bùng cháy, cũng không biết phải đánh đến khi nào.
"Làm sao mà như vậy được! Chiến đấu là tiền và cũng là mạng, đánh nhiều thêm một ngày thì càng đốt thêm nhiều tiền và nhiều tính mạng phải hi sinh. Bọn em đều mong đại ca có thể nắm giữ ấn soái ra trận, sớm ngày bình định chiến tranh loạn lạc!" Lý Thành An nói.
Tiêu Thanh cười cay đắng: "Anh cũng muốn nắm giữ ấn soái ra trận nhưng mà..."
Tiêu Thanh khó chịu trong lòng, ra sức rót rượu vang.
"Bỏ đi bỏ đi, nói cái gì vui một chút, đừng làm đại ca khó chịu."
Cố Vũ Thần giảng hòa, anh ta biết nếu bây giờ chủ Long Quốc đưa cho đại ca một khẩu súng, bảo đại ca làm tiểu binh thì chắc chắn đại ca sẽ không nói hai lời mà xông ra tiền tuyến.
Nhưng nhà họ Long ép chết đại ca nên mọi người đều không có cách nào.
Bấy giờ Mục Thiên Lam đi ra từ nhà vệ sinh.